Dư vừa đi vừa bứt
mấy cọng cỏ may ven đường một cách vô thức.
Hoàng hôn tím ngắt
tận chân mây, vài ngọn gió yếu ớt vô tình thổi làm tóc Dư xõa xuống rối bời.
Nỗi cay đắng trào lên trong lòng làm anh không để ý thấy trời đã xế.
Đến tận bây giờ anh
vẫn không thể nào tin được sự việc lại xảy ra như vậy: Dư bị nhà trường quyết
định không cho dự kỳ thi tốt nghiệp Trung học năm nay. Mà có gì đâu chứ, anh
chỉ trót thử sức mình khi viết một bài cho một tờ báo tiếng tăm lúc bấy giờ.
Bài báo được đăng và cả trường đã rất lấy làm vinh dự khi tin ấy báo về. Nhưng
trong cái may, lại có cả cái rủi, vì chỉ mấy tháng sau tờ báo ấy bị đóng cửa do
tư tưởng đã không “rập theo khuôn phép”! Dám “phá phách”, dám “mở cửa cho những
tư tưởng” còn quá mới lạ, còn quá bỡ ngỡ lúc bấy giờ.
Anh được liệt vào
loại “có tư tưởng bất trị” và đã bị giáo viên chủ nhiệm và nhà trường nhận xét
là “không đủ tư cách để thi tốt nghiệp” và tất nhiên càng không đủ tiêu chuẩn
để lên Thủ đô thi Đại học!
G. Soros đã nói: -
“Phải rất thận trọng khi đi ngược với đám đông, nếu không sẽ bị họ dẫm nát.”
Mẹ nói khi sinh, anh
ra ngược, tính tình lại ngang ngang hèn gì chẳng mấy khi Dư được sự đồng tình
của những người chung quanh.
Thằng Thiệu bạn vong
niên rất hiểu nhau thường nhận xét về anh:
- “Anh thật có tài làm cho người ta
ghét!”
Tha thẩn một lúc sau Dư thấy mình đã ngồi
bên cạnh cái miễu giữa đồng. Miễu chỉ là một gian nhà nhỏ trống trải, xây giữa
cánh đồng trên một bãi đất nhỏ, thường trồng một cây đa, cây đề bên cạnh để lấy
bóng râm cho những nông dân nghỉ ngơi chốc lát giữa trưa hè nắng gắt trong mùa
gặt, cấy.
Chiều nay Dư cũng đã được Hoa cô bạn gái
thân nhất chào từ biệt với lý do là sẽ lên Hà Nội với ông cậu để học thợ may,
rồi sẽ ở lại hẳn sinh cơ lập nghiệp trên đó, không quay về nữa.
Dư nghĩ thế là phải, mọi người cũng sẽ
đều xử sự như vậy, ai lại gắn bó tương lai mình với một kẻ thất bại. Nếu là một
người khỏe mạnh không làm việc này thì làm việc khác, đằng này Dư chỉ là một
anh học trò lẻo khoẻo trói gà không chặt, nếu không được học hành thì anh sẽ
thành cái gì? Chưa chắc lo nổi cho cái miệng mình, thế thì còn lo sao được cho
người thân nữa. Anh thấy không giận Hoa mà chỉ thấy thương cho bản thân mình và
cho cả Hoa nữa.
Trời đã tối hẳn, Dư định đứng dậy ra về
thì bỗng nghe rất gần tiếng khóc nho nhỏ nghẹn ngào. Dư lắng tai, nhưng cũng
chẳng hiểu gì thêm cả, hình như có một cô bé gái đang tức tưởi với nỗi đau gì
đấy. Sụt sịt một lúc rồi im hẳn. Dư đã nghe nhiều chuyện về ma hiện hình để
trêu ghẹo người nhút nhát, nhưng anh thì anh không tin như vậy.
Vừa đứng dậy đi được vài bước thì như có
linh tính khiến Dư quay phắt lại. Bóng một cô gái nhỏ đang treo lủng lẳng trên
cành đa cạnh miễu hai
chân còn giãy đạp. Dư chạy thốc lại, leo vội lên cành, đang loay hoay chưa nghĩ
ra cách gì để tháo người treo cổ xuống, Dư chợt nhớ ra có con dao nhỏ
rất đẹp mà cái Thùy con em gái cho anh nhân ngày sinh nhật. Anh móc túi lấy dao
ra mở lưỡi cứa dây, nhưng vì vội vàng mới cứa được vài cái thì con dao tuột
khỏi tay rơi xuống bãi cỏ phía dưới. Dư nhảy xuống lần tìm mãi và vì không nhìn
thấy anh đã quơ phải lưỡi dao đứt tay chảy máu đầm đìa. Lần sau cẩn thận hơn,
Dư đã cắt được sợi dây treo. Cả hai cùng nặng nề rơi xuống. Khi hoàn hồn Dư mới
nhận ra cô gái tự tử là cái Lý, bạn thân cái Thùy, hơn em gái anh một tuổi ở
ngay cuối xóm chỉ cách sân nhà anh có một cái ao.
Con bé đã không còn thở nữa. Dư sợ hãi
quá, vội vác nó lên vai chạy về làng, được vài bước thì vấp ngã quăng cô bé
xuống đường, thấy cô bé bỗng thở dài một cái, rồi nặng nề thở gấp. Dư mừng quá
ríu rít gọi.
Lý đã tỉnh dần và ngơ ngác hỏi:
- Anh Dư ơi, em đã chết chưa?
- Mày nói cái gì thế, mà làm sao mày lại
phải treo cổ tự tử?
- Em không thiết sống nữa, sao anh không
để cho em chết, cứu em mà làm gì?
- Nhưng vì sao chứ?
Lý không trả lời, trong im ắng chỉ có
những tiếng nấc khan rời rạc. Tiếng nấc như những tiếng búa nhỏ phá vỡ đi dần
dần những hy vọng của cuộc sống thành những mảnh vụn. Đêm đã sâu, chưa hiểu gì
nhưng đã đến lúc phải ra về, Dư đứng dậy và kéo luôn cả con Lý. Hai anh em lặng
lẽ đi bên nhau trong đêm, chỉ có tiếng dế kêu rả rích, buồn não nề và tiếng nấc
khan rời rạc.
Đến đầu làng, Dư mới rời tay con Lý ra,
nhìn nó lặng lẽ rẽ về phía căn nhà tre cuối xóm. Quay về nhà, nằm thừ trên
chiếc chõng tre ngoài hè, Dư suy nghĩ mà buồn đến nẫu ruột. Nghĩ về thân phận
mình, nghĩ đến tương lai đen tối của cả cái làng quê bé nhỏ này mà không khỏi
rùng mình lo ngại. Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.
Sáng sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng
bạch, mọi người đã ra đồng cả, nhà vắng ngắt. Dư xuống bếp thấy trong nồi mẹ
đậy cái rá có một bát cơm nguội với một khúc cá kho mặn để phần anh. Ăn xong
bát cơm Dư mới lần lần nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm trước. Rửa mặt xong Dư đi
sang nhà cái Lý, nhưng nhà nó cũng vắng ngắt chẳng có ai cả.
Tối nhọ mặt, mọi người từ đồng lục tục
trở về, mệt mỏi sau một ngày lao động cực nhọc. Mẹ và em gái xuống bếp cơm
nước, bố ngồi hút thuốc trên cái chõng tre kê ở đầu hè. Dư ghé ngồi bên cạnh nhìn
người bố già nua quắt queo trầm ngâm không nói gì, lòng buồn vô hạn. Anh tự
nhiên thấy mình nhỏ nhoi, yếu đuối, thấy thương cha mẹ thắt lòng.
Sau điếu thuốc, bố nhìn Dư hỏi nhỏ:
- Năm nay mày định
làm gì? Hay học thêm một
năm, sang năm thi lại.
- Bố xin cho con đi làm, chứ có thi lại
cũng không đỗ được đâu.
- Mày vẫn học vào loại giỏi cơ mà!
- Họ “đã để ý” thì học giỏi mấy cũng
không thể đỗ được.
- Nhưng nếu xin đi làm thì mày làm được
việc gì? Yếu như con sên!
- Bố lên nhờ bác Ba xin cho con vào nhà
máy Xi măng, may ra có việc con làm được.
Bác Ba là anh ruột của bố Dư đang làm
công nhân lâu năm ở nhà máy Xi măng trên tỉnh.
***
Dư còn nhớ như in, hôm đầu tiên bước vào
nhà máy, đứng trước ông Thoa Trưởng phòng nhân sự và chị Chính Chánh văn phòng,
Dư cảm thấy quá nhỏ bé. Một lúc sau, hai người thì thào bàn với nhau rồi ông
Thoa lên tiếng:
- Cháu chưa tốt nghiệp PTTH thì không thể
xếp cháu làm việc Văn phòng được, mà làm việc ở dưới các phân xưởng sản xuất
toàn việc nặng nhọc cả, cháu lại yếu đuối như thế kia thì làm sao mà kham được.
- Dạ, nhà cháu nghèo lắm ạ, cháu xin bác
và chị cho cháu làm thử nửa tháng không nhận lương, nếu cháu không làm được,
cháu sẽ xin nghỉ việc.
Chị Chính tỏ vẻ thông cảm nói:
- Bây giờ thế này, chị cho phép em đi xem
một vòng các phân xưởng sản xuất trong nhà máy, làm được ở đâu thì về đây báo
cáo lại, chị sẽ làm quyết định tuyển dụng.
Dư đã đi quanh nhà máy một vòng, phân
xưởng Đá nhỏ Ca A là lá cờ đầu của nhà máy, một người làm bằng hai, ba người.
Tổ Xe cầy thì hai tay phải cân đối khỏe mạnh, đẩy xe chất tám bao xi măng, chạy
băng băng. Tổ Bao thì phải quăng được bao xi măng 50 cân lên chồng cao quá đầu
người trong kho. Tất cả các phân xưởng Dư đều không làm nổi. Chỉ còn Than cầu
là phân xưởng may ra Dư còn có thể làm được.
Sau khi được biên chế vào tổ II Than cầu,
Dư đến nhận việc. Mọi người nhìn anh ngỡ ngàng, trước mặt họ chỉ là một cậu bé,
bé tý, yếu đuối rụt rè.
Công việc thì thế này, hai người đẩy một
goòng đầy than kíp-lê từ cầu tàu vào lò nung, đổ xuống đống, rồi lại quay ra
cầu lấy than. Công việc thứ hai là xuống xà lan đỗ ngay dưới cầu xúc đầy than
vào ben, đợi cẩu kéo lên đặt ben vào chân goòng cho người ta đẩy vào đống. Chỉ
có ngần ấy việc thay nhau mà làm, hôm nay đẩy goòng thì ngày mai xúc than.
Nhưng để tiến hành công việc thì người ta
phải ghép vào thành từng cặp.
Hôm Dư đến nhận việc, đã không có ai muốn
ghép đôi với một thằng bé con yếu ớt.
Một lúc sau bác Mận, một bác già bực bội
chửi:
- Tiên sư chúng mày, đứa nào cũng sợ
thiệt, không ai chịu ghép với thằng bé à! Thôi thằng Tín làm với đứa khác để
tao ra đẩy với nó!
Nói rồi bác ra dắt
tay Dư nói:
- Ra đây làm cùng
với tao, đừng sợ. Bố mẹ mày
không biết thương con hay sao mà bắt mày đi làm từ khi còn chưa nứt mắt thế
này!
Dư ngước ánh mắt nhìn bà già lam lũ, mà
lúc ấy anh chợt có cảm giác như trước mắt mình là Phật bà Quán thế âm Bồ tát.
Những ngày lao động vất vả trở về, Dư đen
thui như cột nhà cháy, ngay ông bác ruột đi sát cũng không nhận ra anh, chỉ ánh
mắt là còn lóe lên những tia hy vọng mong manh. Ngày nào cũng thế về đến ngõ là
Dư đã không muốn lê bước nữa, quần áo ướt sũng như lội dưới sông lên, lê đến hè
là đổ vật ra như cây chuối bị đốn gốc. Chị Thu con ông bác đã có chồng con ở
gần đấy thấy thế chỉ biết ôm mặt khóc và rồi một lần không chịu được đã về quê
gọi mẹ Dư lên. Thấy cảnh con như vậy mẹ Dư đã khóc lóc van vỉ anh về nhà, học
nữa thì học, không học thì đi làm đồng với cha mẹ, cũng không đến nỗi vất vả
như thế này.
Dư nghẹn ngào nói với mẹ:
- Con là một thằng con trai đã lớn, gặp
chút trở ngại, khó khăn mà không vượt lên được thì chết quách đi còn hơn. Mẹ cứ
yên tâm, để con làm thử ít lâu, nếu thấy không làm nổi, con sẽ tìm việc khác.
Như một mầm non bị dập vùi, nếu không
chết bẹp thì sẽ tìm đủ mọi ngóc ngách để vươn lên, Dư cũng vậy, anh đã vươn lên
từ mọi ngóc ngách của cuộc sống.
Chỉ sáu, bảy tháng sau Dư đã trở thành
một thanh niên khỏe mạnh, bởi vì anh đang ở tuổi mười bảy. Ai cũng muốn làm cặp đôi
với anh, không những Dư rất khỏe, đã có mấy lần thử sức với với mọi người là
lật “lập-lách” lên bằng một tay anh đều đã thắng cả dù giải thưởng chỉ là bao
thuốc lá Tam Đảo (lập-lách là cái mâm tròn rất dày bằng gang, nặng gần một tạ,
đặt trên một chốt ở ngã tư đường goòng để đổi hướng đi của xe, sau khi làm việc
được một lúc lâu thì bị than rơi làm kẹt không quay được nữa, phải lật lên để
vét sạch), thứ hai vì anh hiền lành ít nói lại là giáo viên bổ túc của toàn ca,
từ ca trưởng Thành trở xuống, bởi anh là học sinh lớp mười đầu tiên của Hải
Phòng lúc bấy giờ.
Trong giờ nghỉ Dư thường ngồi một mình
hoặc với mấy bác già. Mấy cô gái thấy vậy bèn thì thào với nhau rồi một cô ra
bảo với Dư:
- Anh Dư, ra đây em nhờ tị.
Khi hai người ra đúng giữa đám đông thì
Thi ôm lấy cổ Dư vật anh ngã kềnh ra đất, rồi vỗ vào rốn nói to:
- Em thắng rồi nhé. Mọi người thưởng đi!
Thế là mọi người được mẻ cười nghiêng
ngả.
Bạn bè, đồng đội, thày trò họ là như thế
đấy!
Mãi sau này khi không còn làm ở nhà máy
nữa, kể cả khi đã về già, mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm đầu đời ấy Dư không thể
nào ngăn được những xúc cảm dâng lên mạnh mẽ trong lòng mình.
Ngay năm sau Dư dự thi theo chế độ thí
sinh tự do và anh đã đỗ thứ nhì thành phố. Tuy nhiên trong suốt bốn năm đẩy xe
than ở nhà máy Xi măng, ban đêm Dư vẫn đi học bổ túc. Có một lần cô giáo dạy bổ
túc đã phát hiện ra anh là học sinh học trước cô hai lớp, trở nên lúng túng
không đủ bình tĩnh dạy hết tiết. Khi tan lớp Dư bị Ban Giám hiệu giữ lại để hỏi
vì sao anh lại làm như vậy?
Anh đã trả lời rất thành thật sau khi
xuất trình các giấy tờ mang theo:
- Tôi đang là một công nhân đẩy xe than
tại nhà máy Xi măng, nhưng tôi không muốn là một công nhân đẩy xe than suốt
đời. Tôi sẽ học thêm nữa, vì vậy tôi đã nộp đơn để xin học lại lớp cuối cấp
này, mặc dù tôi đã tốt nghiệp phổ thông trung học rồi. Học lại để làm gì ư? Để
khỏi quên mất những kiến thức đã học và để khi nào có điều kiện thi đại học,
tôi đỡ phải ôn lại. Nếu nhà trường thấy phiền hà tôi xin ngồi ngoài lớp để dự
thính!
Nhà trường sau khi điều tra xem xét những
vấn đề Dư nêu, thì thấy đều là sự thực, vả lại nhà máy lại nhận xét về anh rất
tốt. Anh đang là Bí thư liên chi đoàn thanh niên của nhà máy và đang được đứng
trong hàng ngũ đối tượng kết nạp Đảng.
Hai năm sau anh được làm lý lịch để đi
học tại Liên Xô. Nhưng khi nộp hồ sơ được ít lâu thì xẩy ra vụ “Xét lại”, nên
việc học của anh bị gác lại.
Bác Tân một bác già cùng cơ quan đã nói
với anh:
- Cháu ạ! Không học ở nước ngoài thì học
ở trong nước, miễn là cháu còn đang tuổi học và còn đang muốn học. Chứ như bác
bây giờ có tuổi, có gia đình rồi, có cho đi học cũng không học được nữa.
Lời khuyên chí tình của bác già đã làm Dư
quyết định ôn để thi vào trường Đại học Bách khoa cùng hai người bạn thân năm
ấy.
Chỉ nghỉ có 10 ngày phép năm để ôn, mà
năm ấy cả ba người cùng thi đỗ cả ba.
Còn nhớ khi đi khám sức khỏe để nộp hồ sơ
xin thi Đại học thì bác Y sỹ già ở cơ quan đã đùa nói rằng:
- Mày yếu đuối thế này thì học đại học
thế nào được?!
Dư đã cãi lại rằng:
- Cháu đủ sức đẩy xe than thì làm sao lại
không đủ sức học Đại học!
Bác Y sỹ trễ kính xuống nhìn Dư:
- À, thằng này cũng biết đối đáp đấy! Được
tao sẽ cho mày đi học.
Khi tốt nghiệp Đại học vào loại ưu, Dư
được giữ lại Hà Nội để làm việc tại một cơ quan đầu não của Bộ Giao thông.
Dư có dịp về thăm lại ca than, gặp mọi
người ai cũng vui vẻ, đằm thắm và mừng cho anh.
Thi, Luyến, Toan,... các cô đều đã có
chồng con.
Dư nói vui:
- Ô hay, thế chẳng đứa nào đợi anh à?
Luyến nói vừa tếu, vừa rất thật:
- Lúc anh còn đẩy than với chúng em mà
anh còn chẳng ngỏ lời, bây giờ anh đã thành kỹ sư, đợi anh để ế mốc lên à?
Dư đã ôm lấy cô em bạo mồm rồi nhè nhẹ vỗ
vào đầu Luyến mà không nói được lời nào.
Lần bố ốm, Dư về quê thăm. Sau khi cơm
nước xong thì chiều vừa xập tối. Bây giờ ở nhà chỉ còn hai ông bà già. Cái Thùy
cũng đã chồng con ở làng bên, thỉnh thoảng mới bế con về thăm ông bà. Dư ngồi
nói chuyện với bố mẹ, ngỏ lời muốn đưa hai cụ lên tỉnh ở cùng mình. Khi mẹ
buông màn bắt muỗi dục bố đi nằm nghỉ thì anh tha thẩn bước ra cổng và rồi
chẳng biết thế nào một lúc sau anh đã thấy mình ngồi cạnh cái miễu giữa cánh
đồng đang mùa lúa chín rộ.
Tiếng dế rúc inh ỏi một lúc rồi bỗng tắt
lịm đi để rồi sau một lúc nó lại rộ lên inh ỏi. Hương lúa thơm mát đang lan tỏa
như quyến rũ không gian.
Vạn vật đang mùa sinh sôi, âm dương cũng
như xích gần lại và giao hòa cùng nhau
trong thiên nhiên vô tận.
Dư hít căng hương lúa trong lồng ngực vạm
vỡ của mình và cảm thấy thật sảng khoái.
Bỗng có linh cảm lạ, Dư quay phắt lại
phía sau và nhận ra đứng ngay cạnh anh là một cô gái trẻ.
Chưa nhận ra ai nhưng Dư vẫn lên tiếng
đùa cợt:
- Cô là ai, ma à? Sao đêm hôm lại theo
rình mò tôi thế!
- Em là ma đây, con
ma nhỏ ngày xưa anh đã vác trên vai chạy về làng lúc nửa đêm ấy. Anh có còn nhớ không?
- Cái Lý đấy à? Sao nửa đêm lại ra đây
thế?
- Cái Lý ngày xưa của anh đây. Bây giờ em
đã 23 tuổi rồi.
- Thế à, anh quen mồm, cho anh xin lỗi. Thế nửa đêm
em ra đây làm gì?
- Em theo anh.
- Sao biết anh ra đây mà theo?
- Khi anh vừa về làng, em đã biết. Em còn
biết anh thích ra đây ngồi một mình.
- Thế ra anh bị cô theo dõi à?
- Vâng, em thích được theo dõi anh.
- Sao vậy cô hàng xóm?
- Chả nói thì anh cũng biết!
- Anh tưởng cô đã chồng con rồi chứ. Cái
Thùy cũng đã có con ba, bốn tuổi rồi!
- Con em cũng đã bảy tuổi, nhưng chồng
thì không có!
- Sao thế?
- Anh không nhớ à, năm ấy em mới 16 tuổi
bị thằng chú dượng cưỡng đoạt. Em
đã treo cổ lên cây mà anh lại cứu xuống, không cho em chết!
Ở quê như em thì còn ai dám lấy nữa. Vì
thế em đành sống một mình, nuôi con. Anh ơi, em theo anh ra đây không có ý gì
đâu, chỉ muốn ngồi gần anh một lúc rồi lại về, thế thôi.
Dư cảm thấy nao nao và dưới bóng tối
chạng vạng, anh nhìn Lý kỹ hơn và chợt nhận thấy cô đẹp rực rỡ như một đóa hoa quỳnh đang nở rộ trong đêm, nồng nàn tỏa hương quyến rũ.
Dư nói vui không cố ý và không tự chủ:
- Ngồi với nhau một lúc rồi về thì có sao
đâu! Thế nhưng nếu anh ngồi đây cả đời thì em có muốn ngồi cùng anh không?
Lý rụt rè:
- Em không xứng với anh, em không dám!
- Ô hay chỉ ngồi gần nhau cũng không dám
sao?
- Nhưng em là một đứa con gái lỡ làng và
hư hỏng...
- Anh đã 31 tuổi rồi, cũng ế chỏng gọng
ra đây này. Nhưng này, ai dám bảo em là một cô gái hư hỏng!
- Nhưng mà ở quê thì như thế là loại bỏ
đi rồi!
- Nhưng nếu anh đem em ra tỉnh thì sao?
- Em không dám! Lý trả lời lí nhí trong
hụt hẫng.
- Em chẳng bảo là em thích được theo dõi
anh cơ mà!
Lý cười lặng lẽ không nói, Dư nhẹ nhàng
kéo Lý vào lòng, ôm lấy cô. Hương lá thơm gội đầu trên tóc cô gái và hương đồng
nội bay lên ngào ngạt.
Trong đêm tiếng dế lại rộ lên inh ỏi.
Hà Nội, 2007.
Liên hệ: DĐ: 0915140055
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét