tháng 2 13, 2020
Lấy vợ giàu
Sau khi an táng bố, Đa từ biệt mẹ và các em, rồi vội vã lên
đường đi Yên Bái. Trễ phép thì mất việc là cái chắc. Anh biết rõ thằng Paul
René theo dõi anh rất sát. Nó chỉ là Sếp(1) Nhà thương công cộng(2) Nam Định,
nhưng bố nó lại là Tỉnh trưởng và còn là bạn của Toàn quyền Đông Dương nữa, vì
thế thằng Jacques Dubois Sếp Nhà thương Yên
Bái sợ nó một vành cũng là có lý!
Đa là Y sĩ trưởng(3) giỏi nhất của nhà thương Nam Định,
trong cuộc thi tay nghề Y khoa mấy năm trước anh đã đỗ đầu toàn Miền Bắc?
Nhưng tại sao Paul lại muốn tách người trợ thủ đắc lực
nhất của mình ra khỏi phạm vi hắn quản lý? Mãi sau này mọi người mới biết, Paul
đang âm mưu cướp Mai, một cô gái xinh đẹp và là vợ sắp cưới của Đa ra khỏi tay
anh. Vì vậy nó tìm đủ cách tống khứ anh ra khỏi Nam Định càng nhanh, càng tốt!
Trước đây mỗi khi Mai có việc vào nhà thương tìm Đa, thì ai
cũng thấy thằng Paul hau háu nhìn như muốn ăn tươi, nuốt sống cô. Nhưng vì hai
người quá yêu nhau, quá tự tin, lại cho rằng chẳng gì có thể phá vỡ hạnh phúc
của họ được, nên đã chủ quan, không phòng bị gì cả. Nhưng họ đâu có ngờ, khi
một cô gái đẹp đã lọt vào mắt xanh của một thằng mũi lõ, thì mọi mưu kế dù thấp
hèn đến đâu cũng đều được đem ra áp dụng, miễn sao là đạt được mục đích. Hơn
thế nữa Đa làm sao địch lại được Paul khi nó đang là Sếp của anh và nó lại là
người Pháp!
Cứ sắp xếp tuần tự mọi việc lại thì rõ, lúc đầu Paul cho tuyển
Mai vào nhà thương để đào tạo cô thành Nữ y tá(4) sau này tương lai sẽ trở
thành người nhà nước.
Hồi ấy có phải ai cũng dễ dàng được tuyển vào nhà thương để
làm việc đâu?! Nên Đa đã thầm cám ơn nó rất nhiều.
Sau một thời gian khi Mai đã ổn định ở vị trí mới, Paul
bèn ra quyết định chuyển Đa lên làm việc tại nhà thương Yên Bái, dù anh không
muốn đi khi thấy cái bụng của Mai đã lùm lùm.
Họ chỉ còn chờ gia đình cho phép là sẽ làm đám cưới.
Trong khi còn đang lúng túng chưa biết sắp xếp thế nào
cho mọi việc ổn thỏa, vả lại Đa làm sao hiểu hết được âm mưu của Paul thâm độc
đến thế nào?
Trước khi lên Yên Bái, hai người đã lo lắng, đã bàn bạc
rất nhiều khi họ sắp sửa phải chia xa. Anh đã đưa mẹ đến gia đình Mai để
xin hỏi cưới cô. Nhưng mẹ con họ đã bị từ chối thẳng thừng vì gia đình nhà gái
là một gia đình cự phú(5) ở Nam Định, đâu có dễ dàng kết thông gia với nhà trai
nghèo rớt mùng tơi, cha lại đang ốm nặng, mẹ chỉ có nghề gói bánh chưng bán
buôn để nuôi bốn người con còn đang nhỏ dại.
Khi
Đa rời khỏi Nam Định ít lâu và khi cả nhà Mai còn đang lúng túng chưa biết xử
lý cái “của nợ” trong
nhà thế nào, thì Paul đến nhà Mai xin hỏi cưới. Thật may như gặp được “quí nhân
phù trợ”, có người đến rước hộ cô con gái trót “lỡ trớn” trong nhà. Cả nhà ông cự phú mừng quýnh lên vì bụng cô
con gái đã nổi lên khá rõ! Hồi ấy các tập tục còn nặng nề lắm, con gái chưa
chồng mà lỡ có “bụng” là cả
một vấn đề cực kỳ phức tạp, cực kỳ phiền hà. Gia đình thì xấu mặt, phố xá lại
chê cười.
Hồi
ấy không ai muốn cho con gái lấy Tây, sợ bị mọi người dè bỉu là Me Tây! Nhưng ở
đây thì khác, một xừ(6) Sếp Nhà thương to nhất tỉnh! Chứ có phải một thằng Tây
say(7) ất ơ nào đó trong trại lính Bảo an(8) đâu mà sợ thiên hạ xì xào?
Mãi
đến lúc này Đa mới hiểu ra vấn đề, mới thấy rõ cái bộ mặt thật của Paul, nhưng
tất cả đều đã muộn quá mất rồi.
Lúc
Đa về Nam Định chịu tang cha, anh đã cố tìm mọi cách gặp Mai để hỏi cho ra lẽ,
nhưng đều bị cô tránh mặt, còn gia đình Mai thì từ chối không tiếp.
Anh
rầu rĩ ra ga lên Yên Bái trên đầu còn vấn vành khăn tang trắng mà cũng đã có
bao nhiêu cô gái ngước nhin anh mê mẩn như bị thu mất linh hồn.
***
Làm trên nhà thương Yên Bái được ít lâu, anh để ý thấy có
một cô gái cao, gày hằng ngày đều đặn đến xin thuốc. Cô ta đến nhà thương lấy cớ
xin thuốc, thực ra chỉ là để được gặp Đa, để tiếp xúc, để đong đưa với một
chàng trai vạm vỡ, đẹp như tượng mà từ nhỏ đến giờ cô mới gặp lần
đầu tiên trong đời.
Sau đó anh còn biết cô ta là con gái độc nhất của ông bà
Sáu Đủ, chuyên kinh doanh bất động sản và đất đai. Là gia đình giàu có nhất
trên đất Yên Bái lúc bấy giờ.
Đã thấm thía nỗi cay đắng vì nghèo, nhất là quá đau đớn
khi bị người con gái mình yêu bỏ rớt cũng vì nghèo. Anh nghĩ quẩn rằng xấu, đẹp
cũng chẳng làm gì, đẹp có mài ra mà ăn được đâu? Xấu nhìn mãi rồi cũng quen mắt,
thế là anh tặc lưỡi chấp nhận lời tỏ tình của cô gái dạn dĩ nọ.
Lúc bấy giờ Đa hay nói ra miệng câu:
- Xấu mà nó yêu mình
còn hơn xinh đẹp, mà nó khinh mình, nó ruồng bỏ mình chỉ vì tiền!
Thế là ngay sau đó một đám cưới to nhất Yên Bái được tổ chức.
Thế là ngay sau đó một đám cưới to nhất Yên Bái được tổ chức.
Ngày cưới Đa bà mẹ nghèo đã thì thầm với con giai:
- Nhìn bộ mặt sát
xương và hai con mắt trắng dã của vợ con, mẹ sợ sau này con sẽ khổ!
- Mẹ ạ, người đẹp như
Mai cũng có mang hạnh phúc đến cho con đâu?! Số con không ra gì, nghèo hèn thì chỉ
nên lấy vợ xấu thôi mẹ ạ!
Lời nói cay đắng của con trai làm cho bà mẹ tan nát cả cõi
lòng, bà than thở trong đau đớn:
- Giá như cha con
không đổ bệnh, giá như mẹ giàu có hơn thì con đã không bị thằng Tây cướp mất vợ,
thật khổ thân con!
- Không phải thế đâu,
không phải tại mẹ nghèo mà con mất vợ đâu! Tại con bất tài không làm được việc
gì để trở thành giàu có, lại còn khiến cả nhà phải khổ! Xin mẹ đừng nói thế,
con thấy thật có tội với cha mẹ, có tội với gia đình.
***
Cưới vợ xong, được ông bố vợ rất có thế lực chống lưng, lại
có tiền của vợ gom vào, vài năm sau Đa đã trở thành người giàu có không thua gì
mấy so với ông bố vợ. Đa không ở trong ngành Y nữa và cùng vợ thu xếp về Nam
Định vì Nam Định mới là quê hương anh và cũng để gần nhà, để có nhiều điều kiện
chăm sóc bà mẹ đã quá già yếu, lại còn bốn đứa em tuy đã khôn lớn, đã có gia
đình nhưng vẫn đang phải ngược xuôi vất vả kiếm sống hằng ngày.
Cái nghề rất dễ kiếm ra tiền lúc bấy giờ là nghề thầu
chuyên xây dựng các công trình quân sự cho Pháp. Do thông minh và tháo vát, nên
chẳng mấy chốc Đa đã trở thành một nhà thầu khoán lớn và có uy tín nhất tỉnh. Lúc
bấy giờ mọi người mới biết rằng anh là chàng trai có tài năng thực sự. Thế lực
và tiền của đã làm cho anh tự nhiên được xếp lên tầng lớp thượng lưu xã hội bấy
giờ, trong các buổi giao tiếp của những nhân vật quan trọng đều có mặt vợ chồng
Đa. Tỉnh trưởng cũng phải nể anh vài phần, bạn bè quen biết đều là những người
có tên tuổi, có số má như ông bà Tùng Ngọc, ông bà Phán Trinh, ông bà Cự Lộc,…
cả ông Đốc Khoát người được ký vào giấy bạc Đông Dương nữa.
Hai vợ chồng Đa mới sinh có một cô con gái mà trong nhà
nuôi bốn, năm người giúp việc, anh xe(9), anh bếp, chị vú, chị sen,…Năm 1930 đã
có xe hơi riêng.
Đa là con trưởng đất đai nhà anh gộp luôn cả phần đất của
cha mẹ để lại nên nhà cửa mênh mông, ngoài ga-ra ô-tô(10) trong khuôn viên nhà
còn xây cả một tầng giành riêng cho điện thờ Phật thật uy nghi, rộng lớn.
Không biết ai đã nói câu rất đúng là ngay tấm huân chương
cũng có mặt trái. Lúc ấy Đa đã giàu sang, đã thành người khác, nhưng anh chỉ ham
chúi đầu vào kiếm tiền. Đã có một bọc tiền, lại cố để kiếm thêm bọc nữa, rồi
bọc nữa. Đó như một liều thuốc gây nghiện cực kỳ mạnh, hơn tất cả các thứ
nghiện ngập ở trên đời, các cái khác bây giờ đối với anh chỉ còn là thứ yếu.
Đồng thời càng ngày Đa càng hiểu rõ hơn về cô vợ mắt
trắng dã của mình, cô ta có thể bất chấp mọi thứ, có thể đạp lên đầu người khác
để sống, để đạt được mục đích của mình, điểm này cô ta rất giống thằng Paul
René Sếp cũ của anh.
Vết nứt trong một gia đình giàu xổi như gia đình Đa đang
lớn dần lên làm cho vợ chồng anh không còn gần gũi, mọi thứ nghĩ về nhau đã
chán lên tận mũi!
***
Nhưng cũng lạ khi trong nhà tiền vàng không sao đếm xuể
nữa, Đa vẫn giữ thói quen khi còn nghèo khó là tằn tiện, chỉ một miếng cháy là
có thể qua bữa, không cầu kỳ trong ăn uống và tiêu pha cho bản thân mình.
Đa là con cả trong nhà, sau anh còn có hai cậu em giai và
hai cô em gái nữa.
Cậu út học rất giỏi, theo nghiệp khoa cử, sau lấy được bằng
Thành chung, niềm tự hào của cả dòng tộc và làng xã.
Cậu hai khỏe mạnh, cả nhà gọi là Lực Điền thích võ biền
suốt ngày chỉ chăm luyện rèn côn quyền, “đánh đấm”. Một lần cướp vào
làng, mình anh ta chỉ với một ôm hóp(11) vạt nhọn mà đánh tan hơn hai chục
thằng cướp hung hãn.
Một tối kia cậu ta đi luyện võ ở làng bên về muộn, tình
cờ phát hiện ra bà chị dâu cả đang “thì thụt” trong bụi rậm với một tên “lái lợn” làng bên còn trẻ và giàu có.
Định xông vào bắt tại trận, nhưng thằng “lái
lợn” đã nhanh chân chạy thoát.
Về thuật lại với anh, nhưng Đa không tin. Còn cô vợ đã kịp “sáng tác” ra
một “kịch bản” hoàn toàn khác làm Đa điên tiết định tẩn cậu em trai một trận để
chừa cái thói hay soi mói, đặt điều cho bà chị dâu tốt nết!
Sau đó anh em bất hòa, không thèm nhìn mặt nhau một thời gian rất dài.
Do ấm ức, cậu hai rình rập mãi mới nghe lén được đôi “gian phu, dâm phụ”
bàn nhau trong bãi sậy um tùm ven sông là trong bữa cơm Tất niên này sẽ cho ông
chồng giàu sụ nhưng ngờ nghệch “xơi” món thịt bò xào trộn Thạch tín(12)!
Nghe em kể lại, Đa chỉ bán tín, bán nghi, tuy nhiên cũng
thấy lo lo, nhỡ như chuyện ấy xảy ra thật thì sao? Anh em bàn bạc thật kỹ, trong
bữa cơm Tất niên có đông đủ mọi người, cuộc “thử nghiệm”
được tiến hành. Con chó nhỏ ăn ít
cái ăn chưa đầy một phút sau đã lăn ra chết. Lúc bấy giờ Đa mới tin cô vợ mình
có dã tâm muốn giết chồng để theo thằng “lái lợn”. Anh nổi giận, định cho vợ một dao nhưng cậu em ngăn lại, nói
là còn nghe thấy chúng hẹn nhau là tối nay sẽ gặp gỡ ở
bãi lau ven sông để ăn mừng “chiến
thắng”!
Chi bằng hãy cứ trói con đàn bà đàng điếm này lại rồi ra ven đê bắt nốt tên
“lái lợn” kia về để ba mặt một lời, rồi cùng “hóa vàng” luôn thể!
Nhưng có lẽ thằng “lái lợn” này chưa đến ngày tận số, nên đêm ấy trăng tỏ
như ban ngày đã làm bóng người in lên mặt đê rõ mồn một. Thoáng thấy động, tên
“lái lợn” đã vọt nhanh như một Vận động viên đang chạy nước rút khi về đích
trên đường đua ở “Thế vận hội”. Vì vậy cuộc vây bắt đã không thành công!
Trở về nhà, nghe tiếng kêu xin thảm thiết trong tiếng khóc rấm rứt của con
bé mới năm tuổi đầu làm tan chảy mọi ý định giết chóc của mấy người đàn ông
đang sôi sục hận thù.
Mấy anh em đã quá chán nản không còn nghĩ gì đến việc vây bắt nữa.
Cuối cùng không có ai bị bắt, không xảy ra vụ đâm chém nào, không ai chết
và tất nhiên cũng không có ai đi tù cả, nhưng từ đó Đa coi cô vợ có bộ mặt sát
xương chỉ còn là một mụ đàn bà đáng khinh bỉ trong nhà, đến cuối đời cũng không
sinh thêm đứa con nào nữa.
***
Chuyện xảy ra trong gia tộc họ Hà, cách đây đã tám, chín chục
năm, vào khoảng năm 1925-1926 thì phải, cũng gần một thế kỷ rồi còn gì!
Bây giờ những người trong câu chuyện trên đã yên nghỉ nhiều
năm dưới các nấm mồ riêng lạnh lẽo, cỏ cây, hoa lá đã xoa dịu và hàn gắn lại
những vết thương đau đớn trong lòng họ. Linh hồn họ
chắc cũng đã siêu thoát từ lâu!
Tôi chỉ là thằng nhóc cùng làng, thuộc vào hàng con cháu,
được nghe các cụ kể lại mà cũng thấy nao lòng!
Nhiều
khi suy nghĩ lẩn thẩn:
“Ở
đời không có tiền thì quả là khổ sở, nhưng nếu chỉ có tiền mà không có tình
yêu, thì cũng chẳng sung sướng gì”!
Hà Nội, 2020.
(1)
Sếp: Khẩu ngữ, từ
cũ – Chef tiếng Pháp => người đứng
đầu bộ phận nào đó.
(2)
Nhà thương công
cộng: Public Hoopital
– Tiếng Pháp
(3)
Y sĩ trưởng: Médecin
en Chef – Tiếng Pháp
(4)
Y tá (nữ): Infirmière –
Tiếng Pháp
(5)
Cự phú: Rất giàu có
(6)
Xừ = Ông – Monsieur
– Tiếng Pháp
(7)
Say: Être féru de
alcool – Tiếng Pháp
(8)
Bảo an: Assure la
Sécurité – Tiếng Pháp.
(9)
Anh xe: người lái
xe hơi Chauffeur – Tiếng Pháp
(10)
Ga-ra ô-tô = Nhà để
xe ô-tô. Garage Auto – Tiếng Pháp.
(11)
Hóp: Tre nhỏ, thân
thẳng
(12)
Thạch tín:
Arsénolite, còn gọi là nhân ngôn = chất cực độc không màu sắc, không mùi vị.
Chuyện phiếm
Trong
miếu thờ thần đầu thôn có một pho tượng gỗ. Trời mưa ngay cửa miếu có một vũng
lội, người đi đường đem tượng lót đi cho khỏi ướt.
Một
người không đang tâm, rửa ráy sạch rồi bê đặt tượng lên bệ cũ. Thần trách người
này khi rời tượng mà không chịu hương đèn, khấn vái nên phạt ốm đau dữ dội.
Phán
quan, quỷ sứ đều thưa:
- Kẻ
đạp lên đầu Đại Vương để qua vũng lội thì không việc gì, còn kẻ vực Đại Vương
dậy lại bị giáng họa là tại sao?
Thần
đáp:
-
Bọn bay không biết chứ, chỉ có những người lương thiện mới dám coi thường ta!
(sưu tầm)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)