tháng 9 09, 2022

Bãi biển Đà Nẵng - 2016


 

Hoa tím


 

Vợ đẹp

Tôi tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội đầu năm 1965, được Viện Thiết kế Giao thông nhận về công tác thì đã thấy Hương làm ở đấy rồi.

Hương hơn tôi vài tuổi người Nghệ, cao to, khỏe mạnh và rất điển trai. Nghe đâu học rất giỏi, đỗ thủ khoa Trung cấp Giao Thông khóa 6.

Hương về Viện làm ở phòng Dự toán mấy năm đầu ai cũng quý, rồi chẳng hiểu sao cứ càng ngày càng “ba chi khơ” dần ra.

Đưa đi bệnh viện để chữa trị thì anh ta trốn về, đến kỳ lương xuống tài vụ lĩnh không thiếu một xu. Ai giải thích gì cũng không nghe.

Lại còn lý luận:

- Tôi đi làm không thiếu ngày nào, không bị kỷ luật, không nghỉ ốm, thì làm sao tôi lại phải lĩnh lươngh bảo hiểm!

Không ai dám nhắc đến từ dở hơi hay chầm chập trước mặt anh, không thì rắc rối ngay.

Anh ngồi ở cái bàn to nhất ngay sát cửa phòng kỹ thuật, hằng ngày hý hoáy vẽ vẽ, viết viết trên một thếp giấy trắng bằng bút chì những ý tưởng và những sơ đồ kỳ quặc, mà không ai hiểu gì cả và cũng không ai dám hỏi gì cả.

Một hôm, ông Cẩn mở cửa phòng bước vào với bộ trang phục com-lê, cà vạt, giày tất, tề chỉnh như một ông Tây, đứng trước bàn Hương hỏi:

- Thống có đây không?

Có lẽ dân phía trỏng quen mồm nói trống không, chứ không có ý coi thường người khác.

Đến câu thứ hai thì Hương ngẩng lên hỏi lại:

- Anh hỏi ai, hỏi tôi hay hỏi cái bàn?!

Cẩn sững người, mặt tái đi, không biết trả lời thế nào, thì Hương bồi thêm một đòn nữa:

- Vào phòng làm việc không gõ cửa, lại vẫn đội lù lù cái mũ trên đầu, thật không ra một cái giống gì!

Cẩn tím mặt lại, thì may lúc ấy Thấu đứng vội lên kéo anh ta ra khỏi phòng, vừa đi giải thích gì đấy.

Cả Viện mấy ngày trước mọi người đã được thông báo: đồng chí Nguyễn Ngọc Cẩn, vừa tốt nghiệp Phó tiến sĩ ở Liên xô về nhận chức Viện phó phụ trách về Cảng.

Nhưng đối với Hương thì Viện phó chả là “cái đinh” gì. Vả lại màn “gặp gỡ” vừa rồi Hương có nói câu gì sai gì đâu!?

Đầu tiên chỉ nhè nhẹ thế thôi, mọi người vẫn thấy có thể chịu được, cho qua được, nhưng sau thì “cấp độ” cứ tăng dần lên mãi.

Hằng ngày tan tầm, Hương đứng trên một mô đất cao, tay cầm cuộn giấy nhỏ hay một cái thước dài phất lên, hạ xuống thoăn thoắt chỉ huy mọi người như một cảnh sát giao thông lâu năm đứng điều hành xe cộ ở ngã ba, đường phố, chỉ dẫn dòng người và xe cộ từ sân cơ quan ra cổng.

Mãi cũng quen đi, không ai nói gì, không ai làm gì cả.

Ít lâu sau thì Hương đã ra ngoài cổng Viện ngồi uống nước, ăn bánh ở mấy quán ven đường, đứng lên trả tiền đàng hoàng, nhưng có một hôm anh ta đột nhiên bê cả lọ kẹo chạy ra khỏi quán. Chủ quán chạy theo giằng lại thì bị anh xô cho ngã sấp mặt.

Thế là Công an phải vào cuộc.

Cơ quan đành đứng ra nhận người rồi bàn cách giải quyết. Bàn đi, bàn lại mãi cuối cùng cũng chỉ còn cách gọi vợ anh ở quê ra để “giao giả tù binh” chứ chẳng còn biết làm sao được nữa!

Vợ Hương từ Nghệ ra, vừa gặp nhau chị đã ôm lấy chồng, khóc như mưa, rồi vuốt ve như đang ôm trong lòng một đứa trẻ “có lớn mà chẳng có khôn”. Mà cũng thật là lạ, mọi người ai bảo gì có khi Hương không nghe, đôi khi còn chống đối lại, nhưng khi vợ nói thì Hương răm rắp nghe ngay, làm theo ngay, y như một bé ngoan vâng lời cô giáo vậy.

Trước lúc đón chồng về, vợ Hương đã không quên để lại ít quà cáp và lời cám ơn cơ quan, cám ơn anh em cùng phòng thật chân tình.

Khi đã tĩnh tâm ngồi lại với nhau, ai cũng đều nhận xét: vợ Hương là người đàn bà rất khéo léo, biết cách ứng xử, đâu vào đấy, lại là một người đàn bà rất đẹp, rất duyên dáng nữa.

Chị còn là người đàn bà rất giỏi giang, hiện đang là chủ nhiệm một Hợp tác xã lớn ở Diễn Châu, đã có công xây dựng HTX vươn lên hàng đầu tỉnh và đã được nhà nước khen thưởng, được đi báo cáo điển hình tại Trung ương và nhiều tỉnh thành miền Bắc.

Chị đưa chồng về rồi, mà sau ai cũng cứ nắc nỏm mãi: Hương thật có phúc lấy được người vợ đã đẹp lại còn giỏi giang.

Mấy hôm sau, khi mọi việc đã lắng xuống, Thấu thủng thẳng nói một câu chẳng đâu vào đâu, làm anh em cứ cười mãi:

- Anh Hương lấy vợ đẹp quá, nên mới hóa ra chầm chập đấy các bác ạ!

Rồi Thấu còn trích dẫn câu của văn hào Somerest Maugham (1874 – 1965) đã viết:

“Tại sao đàn bà đẹp thường kết hôn với những loại đàn ông không ra gì?

Và bởi vì:

Đàn ông thông minh không bao giờ cưới đàn bà đẹp.(1)

…………

 Có lẽ đúng vậy cũng nên!

 

                                                                                                       Hà Nội, 2022.

 

(1): Trích từ “Các nhà Thông thái và 6000 câu danh ngôn Thế giới” – Nhà xuất bản Thế giới phát hành năm 2005, trang 469.