ĐỒ SƠN ĐẸP
Đã mấy
năm rồi, mới về đây,
Đồ Sơn
vẫn đep, nắng vẫn đầy.
Ôi
nhành phượng vĩ sao đỏ thế?
Như nụ
hôn nồng mãi đắm say!
Đồ Sơn, 28/05/2023.
ĐỒ SƠN ĐẸP
Đã mấy
năm rồi, mới về đây,
Đồ Sơn
vẫn đep, nắng vẫn đầy.
Ôi
nhành phượng vĩ sao đỏ thế?
Như nụ
hôn nồng mãi đắm say!
Đồ Sơn, 28/05/2023.
Những mẩu chuyện được ghi lại khi còn đi làm
A- Ông Đinh Đức Thiện:
(15
tháng 11 năm 1914 – 21 tháng 12 năm 1986), tên thật là Phan Đình Dinh, là một
vị tướng lĩnh cấp cao, hàm Thượng tướng, nguyên Thứ trưởng Bộ
Quốc phòng, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Kế hoạch
nhà nước nay là Bộ Kế
hoạch và Đầu tư, Bộ trưởng Bộ Cơ khí
Luyện kim, Bộ trưởng Phụ trách dầu khí, Bộ trưởng Bộ Giao
thông Vận tải, Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần. nguyên Ủy
viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá III và khoá IV. Huân
chương Sao vàng. Ông được mệnh danh
là "Anh cả của ngành vận tải quân sự Việt Nam".
Ông Đinh Đức Thiện làm Bộ trưởng Bộ Cơ khí và Luyện kim
kiêm Bộ trưởng Bộ Giao thông giai đoạn 1969 – 1971.
Từ 7/2/1980 đến 23/4/1982, ông là Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận
tải.
Ông đã nói trong một hội nghị của Bộ GTVT:
1- “Tôi chỉ học lớp 10 trừ sáu (tức là lớp 4) nhưng làm bộ
trưởng bộ nào cũng dư sức”.
2- Tôi đi cùng đoàn của Bộ, có cả bộ trưởng Thiện xuống cảng
Vật Cách Hải Phòng để kiểm tra tiến độ thi công và chất lượng công trình. Khi
bước trên xe ô-tô xuống đất, ông Thiện dẵm phải vũng nước ướt giày.
Ông đã cáu giận quát lên:
-
“Thằng nào thiết kế cái cảng này mà ngu như chó”!
Trong đoàn đi lúc đó
có mặt cả ông Nguyễn Ngọc Cẩn: Viện Phó Viện Thiết kế Giao thông - Phó Tiến sĩ
khoa học kỹ thuật tốt nghiệp ở Liên xô về và là người thiết kế cảng này.
Đồng Sĩ Nguyên (1 tháng 3 năm 1923 – 4 tháng 4 năm 2019), còn được viết là Đồng Sỹ Nguyên, tên thật Nguyễn Hữu Vũ, là một cựu tướng lĩnh
và chính trị gia của Việt Nam.
Ông là vị Tư lệnh của Binh đoàn Trường
Sơn trong thời gian lâu nhất
(1967–1975) và là một trong hai vị tướng Quân đội nhân dân Việt Nam được phong
quân hàm vượt cấp từ Đại tá lên Trung tướng.[1] Ông
cũng từng giữ chức Phó chủ
tịch Hội đồng Bộ trưởng (nay là
Phó Thủ tướng Chính phủ), Bộ trưởng Bộ Giao
thông Vận tải, Bộ trưởng Bộ Xây dựng, Đặc phái viên Chính phủ, Đặc trách Chương trình 327
về bảo vệ và phát triển rừng phòng hộ và rừng đặc dụng, Cố vấn Đặc biệt của Thủ tướng
chính phủ, tham gia Ban Chỉ đạo Nhà
nước về Đường Trường Sơn. Trong Đảng Cộng sản
Việt Nam, ông từng là Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản
Việt Nam khoá VI, Ủy viên dự
khuyết Bộ chính trị khoá V, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khoá IV.
Từ năm 1982, ông làm Bộ trưởng Giao thông Vận tải.
Câu chuyện từ "cầu treo Mùa Xuân" đến cây cầu Chương Dương
Những ngày xuân ngay
sau Tết Canh Thân, đầu năm 1980, Hà Nội làm lễ khởi công để xây dựng cây cầu
nhằm giảm tải cho cầu Long Biên. Cây cầu dự định xây khi ấy mang cái tên rất ấn
tượng: "Cầu treo Mùa Xuân".
Nguyên do là ngày 30
tết năm Canh Thân (1980) ông bộ trưởng Nguyên có lịch ra “viếng” cầu đang khởi
công. Thực tế thì mọi người trên công trường đã nghỉ tết từ ngày 23 tết (ngày
cúng ông công ông táo). Chỉ huy công trường bèn cuống cuồng huy động một số
công nhân ở gần địa bàn cầu đến công trường để “diễn” cho ông bộ trưởng xem.
Lúc nghe thấy tiếng
búa đóng cọc nổ, ông Nguyên vui vẻ nói:
- “Tiếng búa nổ trên
công trường vào ngày 30 tết thật vui tai, như tiếng pháo nổ mùa xuân”!
Thế là “tập thể đồng
bào nô lệ” đồng thanh hô lên:
- Chí phải, chí phải,
cái cầu chúng ta đang khởi công hôm nay xin được lấy tên là cầu treo mùa
xuân!!!
Từ đó cái tên Cầu
Treo Mùa Xuân ra đời!
Tên cầu lúc khởi công (ngày 10-10-1983) là “Cầu treo mùa
xuân”, sau đó tại sao lại được đổi tên thành cầu “Chương Dương”
Công việc xây “cầu
treo Mùa Xuân” không suôn sẻ! Vì để làm cầu treo thì vấn đề đặt ra là nó không
hề đơn giản:
- Lấy đâu ra cáp
treo"?
- Tiền mua cáp lấy
đâu ra?
- Nguồn cáp ở đâu ra?
Vì Việt Nam vẫn đang bị cấm vận…
Thế là công
trình "Cầu treo mùa xuân" qua suốt mấy năm bị giẫm
chân tại chỗ! Vì thế phương án cầu treo là không khả thi.
Do đó đến đầu năm
1983 thì Bộ Giao thông Vận tải và Thành phố Hà Nội quyết định thay "cầu
treo" bằng "cầu cứng".
Ngày 10/10/1983 trên
vị trí đã khởi công làm cầu treo lại tổ chức lễ khởi công làm cầu cứng! Cây cầu
cứng này mang tên là "cầu Chương Dương".
Cầu Chương Dương nối
trung tâm Hà Nội với Gia Lâm bên bờ bắc sông Hồng.
Đây là cây cầu lớn
lần đầu tiên được thiết kế và thi công tại Việt Nam không được sự trợ giúp kỹ
thuật của các kỹ sư nước ngoài!
Sách vở viết như thế
và thực tế không có chuyên gia nước ngoài nào trực tiếp làm ở công trình.
A- Theo ông Nguyễn
Văn Ất khi ấy là Trợ lý, kiêm phiên dịch của Trưởng đoàn chuyên gia Liên Xô xây
dựng cầu Thăng Long chia sẻ thì:
a- Cầu Chương Dương
có chiều dài 1.210,9 mét, rộng 19,26 mét gồm 02 làn xe tải ở giữa, 02 làn xe
con đi chung với xe máy ở hai bên cánh gà
b- Dầm thép để làm
cầu Chương Dương là tận dụng các dầm thép của các cầu đường sắt được viện trợ
thời chiến tranh chống Mỹ để đảm bảo giao thông, được gia công "chế"
lại.
c- Sắt thép, xi măng
cho cầu Chương Dương được công trình cầu Thăng Long "chi viện" rất
nhiều. Thậm chí có hạng mục như các tháp kiến trúc mỹ thuật đầu cầu Thăng Long
không làm để dành vật liệu cho cầu Chương Dương.
B- Theo một kỹ sư cầu
lâu năm, người đã theo dõi từ đầu lúc còn thảo luận, bàn bạc và cả phản biện
trên hội nghị, thì cầu treo mùa xuân khi không thể khả thi thì buộc phải làm
một cầu khác để lấp chỗ trống.
Lúc đó 6 trụ cầu treo
đã làm xong, đổ xuống sông Hồng hàng ngàn tỷ đồng không dùng vào việc gì cả và
cũng không ai chịu trách nhiệm.
Viện Thiết kế Giao
thông được giao ngày đêm thiết kế một phương án lấp chỗ trống.
Đó là cầu Chương
Dương chữa cháy và chắp vá. Cố tận dụng 6 trụ cầu treo Mùa Xuân đã làm, tránh
lãng phí.
- Rầm thép thì lấy
trong kho bộ rầm cầu Long Biên được Trung Quốc viện trợ còn mới tinh dự định
sau chiến tranh sẽ thay thế một cầu Long Biên mới. Vì thế các rầm thép được đem
khoan cắt chế sửa, chắp vá, kiểu đầu cá vá đầu tôm, làm cho xong một cái cầu để
chữa cháy.
- Sau khi kiểm tra
cục Đăng Kiểm nhà nước kết luận: độ rung lắc quá quy định 6,7 lần nên không cấp
phép thông xe.
Nhưng do “chính chị
hay chính em” gì đó cầu vẫn cho chạy xe! (Trần Quốc Khánh)
.
3- “Cầu treo Mùa Xuân” vì sao không khả thi.
Ông Bùi Danh Lưu lúc
đó là Viện trưởng Viện kỹ thuật Giao thông Cầu Giấy: (cơ quan chủ quản thí
nghiệm vật liệu xây dựng cho công trình cầu đường) làm chủ nhiệm đồ án thiết kế
Trong hội nghị quyết
định để có tiến hành xây dựng cầu tại vị trị đã khảo sát thiết kế. Các vấn đề
đã mang ra thảo luận là:
A- Số lượng cáp để
làm cầu treo qua sông Hồng tổng dài lên đến trên 1200 mét khoảng trên 5.000
tấn, theo báo cáo của Cục Vật tư lúc đó có trên 15.000 tấn (trên sổ sách).
Trên thực tế thì cáp
do các nước Xã Hội Chủ Nghĩa như Liên xô, Ba Lan, Tiệp Khắc,… khi viện trợ (đã
không biết dùng cáp để làm gì), vì thế nên cáp không cùng chủng lọai không thể
bện với nhau làm cáp chủ đường kính > 1500 cm được.
Số lượng cáp báo cáo
là trên sổ sách, có kho còn, có kho hết sạch. Trong số lượng cáp trên một số
còn dùng được, đa số cáp còn lại (do không biết cách bảo quản cáp) đã bị gỉ giún
không dùng được nữa. (do ông Nam cục trưởng cục Vật tư bộ GTVT báo cáo)
B- Máy bện cáp chủ
đường kính trên 1500 cm. Lấy ở đâu, mua ở đâu, ai chế tạo?
C- Chế tạo Pu-li
chuyển cáp trên đỉnh cột cầu treo, đường kính > 1500 cm. Lấy ở đâu, ai chế
tạo?
D- Hiện trường bện
cáp (bãi bện cáp chủ) > 1.500 m. Dự kiến phải phá Phố Hàng Mắm để bện cáp.
(Hồi đó còn có người có ý định đặt tên là cầu treo Hàng Mắm).
Từ "cầu treo Mùa Xuân" đến cây cầu
Chương Dương
Nguyễn Văn Ất
***
Cuối cùng thì ngày 21/06/
1986 đến tháng 11/1996: (10 năm 138 ngày), ông Giáo sư, Tiến sĩ Bùi Danh Lưu (1935–2010) chuyên làm về Vật
liệu được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ GTVT thay ông Đồng Sỹ Nguyên!!!!
Ngày 10/10/1983 trên
vị trí đã khởi công làm cầu treo lại tổ chức lễ khởi công làm cầu cứng! Cây cầu
cứng này mang tên là "cầu Chương Dương".
Cầu Chương Dương nối
trung tâm Hà Nội với Gia Lâm bên bờ bắc sông Hồng.
Đây là cây cầu lớn
lần đầu tiên được thiết kế và thi công tại Việt Nam không có sự trợ giúp kỹ
thuật của các kỹ sư nước ngoài!
Sách vở viết như thế
và vì không có chuyên gia nước ngoài nào trực tiếp làm ở công trình. (Thực tế
nó là cái cầu chữa cháy, do phương án cầu treo đổ, nên làm sao mà nước ngoài nhảy
vào để giúp được??? – (TQK)
Đúng là “sống chết
mặc bay, tiền thày bỏ túi!”
Ông Bùi Danh Lưu,
người làm đổ đồ án thiết kế cầu treo Mùa Xuân, người vứt xuống sông Hồng hàng
mấy ngàn tỷ đồng vẫn được cấp Huân chương Lao động của nhà nước!
Thái độ không coi ai ra gì của mấy ông
lãnhđạo
Nếu như gia đình các
ông lãnh đạo có một tí chức sắc ấy đủ ăn, thì các ông đã được dạy dỗ như những
đứa trẻ bình thường khác và nếu như gia đình các ông có giáo dục thì các ông đã
không coi thường người khác như cỏ rác.
Việc không được học
hành, cũng không phải là lỗi của các ông, vì khi đói bụng thì như nhiều người
thường nói và quan niệm rằng: “Lấy cứt ăn, để đi học à!”
Và đúng như người ta biết
và thường nói với nhau là các ông đều là đồ “mất dạy” sinh ra trong các gia
đình “vô giáo dục”, “đầu đường, xó chợ!”
Người xưa dạy: “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý”, (玉不琢,不成器; 人不學, 不知義) nghĩa là, hòn ngọc thô kia nếu chẳng được mài giũa thì cũng chẳng thành
món đồ trân quý, con người ta không học qua thầy hay bạn tốt, qua nghịch cảnh
của đường đời thì chẳng thể hiểu đạo lý làm người.
Không phải mất công
đi đâu, tìm ở đâu, mà cứ tiếp xúc dăm lần với các ông là biết ngay!
Từ chỗ không được học
hành, nhưng do cơ chế(!) được nâng lên cao “vô cớ”. Các ông ấy cho rằng rằng
mình cũng oai ra phết, đáng quí ra phết. Từ đó ngộ nhận về bản thân mình. Điều
đặc biệt họ không bao giờ chịu xem lại mình là ai, là người thế nào, mặt mũi ra
sao! Bởi khi mặt họ đã vác ngược lên thì chẳng có cái gương nào xoi được cái
mặt lệch của các ông ấy.
Trong lần họp để đi
đến quyết định xây cầu treo Mùa Xuân, có kỹ sư lâu năm đã từng phản biện hỏi đi
hỏi lại mấy lần, biện pháp để thực thi thì đều bị gạt đi và mắng rằng:
- Anh chỉ lo bò trắng
răng, số lượng cáp trong kho có thừa 5 lần số lượng cáp cần để làm cầu (câu trả
lời của ông Bảo Cục trưởng cục Vật Tư Bộ GTVT). Nhưng thực tế phương án cầu
treo Mùa Xuân đổ vì thiếu cáp!
Do tắc trách, do
không sâu sát, hay do quan liêu!!!
Hay thì khen, hèn không chê!
Thông thường các cụ
dạy: “Hay khen, hèn chê”!
Nhưng các ông trời
con ít học này thì lại làm ngược lại. Tức là bất kỳ kẻ nào đã được nạp làm tay
chân của các ông thì bất kỳ làm cái gì đều được khen phục tất. Thì đấy cái cầu
treo Mùa Xuân bị đổ thiết kế, ném xuống sông Hồng tiền của 6 cái trụ cầu treo
vài nghìn tỷ đồng, kéo dài tiến độ thi công cầu 2 năm, tai nạn trong thi công
xảy ra 4, 5 vụ lớn nhỏ mà không ai bị khiển trách.
Ê-kíp vẫn liên hoan
đón huân huy chương và đặc biệt ông Tiến sĩ Bùi Danh Lưu ngay sau đó được đề bạt lên làm Bộ trưởng Bộ Giao thông
Vận tải!
Thì ra câu nói của
ông Đinh Đức Thiện là đúng:
“Chỉ cần học lớp 4
thì làm bộ trưởng bộ nào cũng dư sức!”
Cái nhà nước ấy mới
thật là “phi thường” và “phi lý”!
Hà Nội, 2023.