Lúc bấy giờ là mười lăm giờ không năm phút (15:05) chiều nay, ngày mười lăm tháng chín (15/09/2016) hai vợ chồng tôi chăm chú ngồi xem vở
kịch nói “Tai Biến” phát trên kênh VTV1 do toàn các nghệ sĩ hàng đầu của Việt
Nam biểu diễn
Đến đoạn vai Trần Lâm (nhà báo), nói với bố là Trần
Tiến (cán bộ cấp cao trong ngành Công an điều tra):
- Anh Lưu đã lái xe cho bố mấy năm nay, anh ấy là
con một đồng chí đã cùng vào sinh ra tử với bố ở chiến trường. Nay chỉ vì cái
lỗi nhỏ là tham gia đánh bạc mà bị đuổi ra khỏi ngành, bố có thấy kỷ luật như
vậy là quá nặng không?
- Dù quan hệ thân quen, thì kỷ luật vẫn phải chấp
hành. Ông Trần Tiến trả lời.
- Nhưng con tin anh Lưu là một người tốt, là một
người trung thực, một Hảo Hán(1) rất trọng nghĩa khí, thì không thể….
Lúc ấy bà vợ già tôi quay sang hỏi:
-
Thế Việt Nam
ta “ra nhập” dân tộc Hán từ hồi nào thế ông?
-
Bà sao
không hỏi Trung Ương lại hỏi lão này? Tôi thì làm sao biết được!
Đang đoạn mùi mẫn, nên tôi trả lời ấm ớ cho qua
chuyện.
-
Thế ông
còn nhớ hôm mùng năm tháng chín (05/09/2016) vừa rồi. Trường Chu Văn An, một
trường Trung học Phổ thông lớn nhất Hà Nội làm lễ khai giảng cực kỳ trọng thể.
Trên cao treo một khẩu hiệu “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây – Vì lợi
ích trăm năm thì phải trồng người” dưới đề tên tác giả Hồ Chí Minh. Thày trò
hoan hỉ chụp ảnh kỷ niệm lại còn đăng lên mạng xã hội (Facebook) nữa. Chả hiểu
vì sao mấy giờ sau đã thấy “lột bài” đó xuống không thấy xuất hiện lại nữa!
-
Hôm nào
rỗi rãi để tôi đạp xe lên trường hỏi mấy thày cô Hiệu trưởng, Hiệu phó xem sao!
-
Thế sao
con cháu ngoại ông lại nói, nó xem trên mạng thấy chính ông đã viết rằng tác
giả của câu nói trên là của Quản Trọng, một mưu thần của Tề Hoàn Công thời Xuân
Thu Chiến Quốc, và nguyên văn câu đó là:
Kế sách mười năm, không gì bằng trồng cây.
Kế sách trăm năm, không gì bằng trồng người”.
Lại còn chụp cả ảnh câu nói đó đưa lên mạng nữa.
-
Thế à? Nó
bảo là chính tôi viết trên Facebook à! Sao tôi không biết nhỉ?!
-
Với tôi
ông cũng “ấm ớ hội tề” thế à?
-
Đâu có,
tôi có thể ấm ớ với thiên hạ thôi, chứ đâu dám ấm ớ với bà!
-
Thế tối
nay ông có muốn ăn cơm hay không thì bảo để tôi khỏi nấu.
-
Sao lại
không ăn. “Không ăn thì mẻ cũng chết” nữa là tôi!
- Ông này tại sao nhà biên kịch, đạo diễn, diễn viên kịch lại có thể liều lĩnh viết bạt mạng, nói bạt mạng rồi đem diễn cho bao nhiêu người xem. Lại còn đưa lên chiếu trên Tivi là phương tiện truyền thông đại chúng, cho cả tỷ người khắp thế giới xem nữa mà không có ai duyệt để sửa sai nhỉ? Tôi chắc “những đồng chí Tàu” mà biết dân Việt ta đã tự nhận là người Hán thì họ phải bịt miệng cười và thốt lên: “Hảo, hảo lớ!”
-
Thế tôi
hỏi lại bà, một trường Trung học Phổ thông lớn và uy tín nhất Thủ đô là trường
Chu Văn An mà các thày, các cô còn không chịu học, không chịu đọc, cứ căng phứa
một khẩu hiệu trương rõ to lên cao giữa sân trường. Vừa sai câu chữ, vừa sai cả
tác giả thì còn dạy dỗ thế hệ sau thế nào?
-
Thế mới
biết muốn nịnh bợ cũng khó phết, cũng phải có kiến thức và phải đọc nhiều sách
vở ông nhỉ?
-
Chả nữa!
Hà
Nôi, 2016.
Quản Trọng trong sách Quản tử, có nói:
"Nhất niên chi kế
mạc như thụ cốc
Thập niên chi
kế mạc như thụ mộc
Chung thân chi
kế mạc như thụ nhân
Nhất thu nhất hoạch giả,
cốc dã
Nhất thu thập
hoạch giả, mộc dã
Nhất thu bách
hoạch giả, nhân
dã"
Tạm dịch:
"Kế một
năm, chi bằng trồng lúa
Kế 10 năm, chi
bằng trồng cây
Kế trọn đời,
chi bằng trồng người.
Trồng một, gặt
một, ấy là lúa
Trồng một, gặt
mười, ấy là cây
Trồng một, gặt
trăm, ấy là người"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét