tháng 9 24, 2014

Chẳng lẽ lại là yêu

Tôi là một cô gái bán hoa đã về chiều. Được cái thân hình chưa “xuống cấp” lắm. Ngay như cái hình thể bên ngoài, vì chưa chửa đẻ nên bụng còn săn chắc. Chỉ có bộ ngực là không còn tròn trịa nữa vì làm sao mà giữ mãi được khi phải tiếp khách thường ngày.
Có cái mất đi thì ai cũng nhận ra. Nhưng có cái mất đi thì không ai nhận ra cả. Nó là phần khuất của con người, của mỗi người
Tôi được một ông hoạ sĩ già thuê làm mẫu vẽ qua hội mỹ thuật. Được nghe lén cuộc trao đổi giữa người điều hành với ông hoạ sỹ già:
- Bác thuê mẫu khoả thân. Nhưng mẫu này ngực đã “xuống cấp”, không còn “gin”(1). Sợ bác không vừa ý.
- “Tròn” có cái đẹp của tròn. “Xệ” có cái đẹp của xệ. Không lo.
 Thế rồi tôi làm mẫu cho ông đã gần nửa tháng. Mẫu ngồi có, mẫu nằm có.
Ông chỉ dùng mẫu để phác thảo, còn khi vẽ ông thỉnh thoảng mới nhìn qua.
Ngày này qua ngày khác ông cặm cụi làm việc. Ít nghỉ ngơi, ít nói, ăn uống cũng xuề xoà, gặp gì ăn nấy. Tôi làm theo hợp đồng nên giờ nghỉ tôi ra quán ăn uống no rồi về nằm tựa vào chỗ nào đó ngủ say sưa. Có lắm hôm ngủ đến chiều hết giờ mới tỉnh dậy. Tôi lúng túng đến xin lỗi ông. Nhưng lần nào ông cũng chỉ mỉm cười không nói.
Hết hợp đồng, khi chia tay ông cho tôi thêm ít tiền nói là bồi dưỡng và còn cám ơn tôi nữa.
 Mấy tháng sau đó, tôi nhận được giấy mời đến xem triển lãm tranh của một hoạ sỹ lớn.
Tôi không hiểu biết gì về hội hoạ, nhưng vẫn nhận ra những bức tranh mà tôi từng làm mẫu. Những bức tranh thật đẹp, thật sống động và không hiểu sao khi nhìn thật kỹ vào đó người ta như thấy như nó đang nói lên một điều gì đấy. Thật thuần khiết, không dung tục.
Chẳng lẽ đó lại là tình yêu. Bởi chỉ những tâm hồn lớn mới có tình yêu lớn. Tình yêu ấy vượt lên trên những thói tục thông thường. Rất bao dung.
Tôi cứ tiếc mãi là khi được làm việc với ông tôi không biết ông là một hoạ sỹ lớn.

Hà Nội, 2010.
(1) Gin: origine (tiếng Pháp): nguyên bản, nguyên gốc


Liên hệ:      DĐ: 0915140055

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét