tháng 10 09, 2014

Vết thương ngứa

Ông bạn học hồi phổ thông với tôi, bây giờ đã bảy tư, bảy nhăm mà vẫn còn rất nhanh nhẹn. Người tuy không to cao nhưng cứ chắc như cục gạch. Không có bệnh gì sất, không nghiện ngập cái gì sất, thuốc không, chè không, rượu cũng không nốt. Chỉ có tật hám gái là đến nay đã già, "cụ" vẫn không sao “chừa” được.
Nhưng thử nghĩ lại mà xem. Sống ở đời không “mắc” một thói hư, tật xấu nào thì sống làm cái đếch gì! Những kẻ tự đánh bóng tên tuổi mình và để bọn tôi tớ nịnh bợ ca ngợi là bậc thánh sống, cái gì cũng trơn nhẵn, sáng bóng, thơm từ cái rắm thơm đi thì nhắm mắt cũng biết đó là một tên lưu manh, bịp bợm. Những trò đó là những trò rẻ tiền và chỉ có thể lừa được bọn con trẻ vắt mũi chưa sạch.
Hôm nọ ông bạn tôi đi xe máy, không may bị một cô nàng ngổ ngáo xô phải ngã chổng kềnh. Chân thì kẹt dưới cái “bô” nóng giãy. Nhưng khổ một nỗi là cô em bé bỏng kia, lại nằm đè ngay lên người cụ. Cái váy quá ngắn bị tốc ngược lên, chỉ còn lại cặp mông tròn trịa nằm gọn trong lòng, cho nên dù biết chân đang bị cháy xèo xèo, cụ cũng “mặc mẹ nó cho nó cháy”.
Thế là cụ bị bỏng bô. Xưa nay chẳng có thằng nào đi xe máy mà không bị bỏng bô một, hai lần. Nhưng lần này vì hơi đặc biệt hơn, thành ra khi dỡ được hai cái xe ra thì cái chân cụ bị đè bên dưới thịt đã “bốc mùi lên” thơm phưng phức.
Cụ được đưa vào bệnh viện để điều trị. Sau mười bảy ngày chữa chạy tại Bệnh viện Tỉnh vết thương đã ổn định. Nhưng vì cụ là Giám đốc về hưu lại hiện là Chủ tịch của mấy công ty nữa nên anh em lo lắng khuyên cụ nên lên Viện Bỏng Quốc gia để vá da cho hoàn chỉnh.
Hơn một tuần cụ nằm tại Viện, thì cũng như trời đất xui khiến thế nào ấy, cụ lại được một nữ bác sỹ trẻ đẹp điều trị. Do có tài ăn nói và lại rất có duyên, nhưng có lẽ cái chính là cụ chịu móc “hầu bao” ra nên khi làm phẫu thuật ghép da, kể cả khi thay băng hằng ngày, cô bác sỹ đáng yêu kia đều giành quyền chăm sóc riêng cho cụ.
Trong khi trò chuyện thì Bác sỹ “mỹ nhân” có thói quen là hay tỳ đùi mình vào chân bệnh nhân rất ư là thân mật.
Bây giờ về nhà rồi, vết thương của cụ đã liền nhưng chẳng hiểu sao lại ngứa khủng khiếp, phải thay nhau gãi ngày đêm vẫn không “đã”, không thể ngồi yên một lúc, không thể làm ăn được gì cả.
Cụ đành đi khám ở Viện Da Liễu Trung ương thì mới té ngửa ra là cụ bị một loại ký sinh rất nhỏ gọi là rận lông mu(1) tấn công vào “vết thương hở”!
Tuy khó chịu vì ngứa, nhưng cụ bạn tôi lại đê mê với cái cảm giác được “thân mật” “tỳ đùi, áp…” với cô bác sỹ điều trị xinh đẹp tại Viện Bỏng Quốc gia.

Hà Nội, 2014.

(1) rận lông mu: tên khoa học: Pthirus Pubis. Một loại ký sinh sống rất dai dẳng, khó tiêu diệt. Loại này đa số là ký sinh trên mu và bẹn của nữ giới. Có khi còn ký sinh trên cả lông mi mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét