Nhà có nuôi một con mèo nhỏ
để bắt chuột và để cháu chơi. Con mèo rất đẹp và hay nũng nịu, nên không những
cháu thích mà cả nhà ai cũng quí, cũng chiều. Nó lại ngoan nữa, đi vệ sinh biết
vào nhà vệ sinh. Vào mùa đông lạnh giá khi nào muốn vào trong chăn thì đứng
cạnh màn kêu nho nhỏ. Thằng cu con biết hiệu chỉ vạch một lỗ nhỏ là nó lỉnh vào
nằm bên cạnh rất ngoan như một em bé vậy.
Thế rồi ngày tháng trôi đi,
nó lớn dần và qui luật tất yếu xảy ra. Nó đi giống và có chửa. Lúc bấy giờ tôi
mới biết đó là con mèo cái. Vốn là con vật khôn lanh và khéo léo, nên khi mang
thai, nó trở nên rất dịu dàng, đi lại rón rén khéo léo như một thiếu nữ duyên
dáng. Vuốt ve thì vuốt ve, nhưng khi chạm vào bụng là nó chuồi ra rồi nhẹ nhàng
né tránh.
Trước khi sinh, nó chọn ổ
phải đến dăm chỗ. Chỗ nào cũng kín đáo và sạch sẽ. Sau khi sinh, nó nuôi con
thật khéo léo và chu đáo. Bị nhiều người “nhòm ngó” là rình lúc vắng, nó cắp
con đến một “căn cứ” khác ngay. Nhiều lần cả nhà tôi đã phải đi tìm mẹ con nó
phát mệt.
Hơn tháng trời con đã ăn
tranh cơm của mẹ, mà mẹ vẫn nằm ra cho con bú, người gày rộc hẳn đi. Nhin nó
nằm cho con bú, âu yếm liếm láp cho con, mà phải liên tưởng đến nhiều người đàn
bà vô tâm, lười biếng, thật không bằng một phần của nó.
Có nhiều người đã nhận xét:
- Con mèo này chăm con, chu đáo hơn khối bà mẹ đoảng!Hai tháng dù bọn con đã lớn bổng lên, thế mà khi chơi đùa, chí chóe nhau chỉ cần kêu to lên một tiếng là từ mãi đâu xa nó phi đến như điên miệng gào lên dữ tợn. Chỉ đến lúc thấy lũ con vẫn bình yên nó mới lại hiền lành trở lại, âu yếm liếm láp con và ngắm nhìn đàn con đúng như một bà mẹ hiền đức độ.
Khi có người đến xin mèo nhỏ, ai mà chẳng vậy, làm sao nuôi cả đàn mèo được. Nhà tôi đã ý tứ hẹn họ vào một
ngày, lừa cho mèo mẹ ăn rồi nhốt vào cũi. Khi mọi người bắt mèo nhỏ cho vào
trong túi thì nó trở nên dữ tợn như một con vật khác hẳn, lồng lộn phá chuồng miệng
gầm gào khủng khiếp, không còn là con mèo hiền lành dễ mến mọi khi. Đàn mèo con
cũng chống cự quyết liệt, làm cho người bắt cũng phải cẩn thận đôi chút.
Sau hôm ấy, nó bỏ ăn, miệng
không ngớt gào gọi và lang thang đến các nơi nó đã từng dấu con ở đấy.
Không thấy con, nó gọi con
rất âu yếm rồi như lại lắng nghe xem có tiếng con gọi lại ở đâu đó không. Đã
dăm hôm như thế, nó không đi săn chuột nữa, mà hầu như suốt đêm, nó lang thang
đi lại khắp nơi, quanh quẩn gào gọi con thật thảm thiết.
Tôi cũng yêu những vật nuôi
trong nhà, nhưng ít khi gần gũi với chó mèo vì dị ứng lông chúng, thế mà khi nó
đến gần cọ vào chân rồi ngước mắt lên nhìn cầu khẩn, miệng âu yếm gọi lũ con
không về nữa. Tôi đã không sao cầm lòng được, cúi xuống bế nó vào lòng. Nó nằm
im rồi ngả đầu vào tay tôi, dim mắt lại gừ gừ nho nhỏ, như xin được chở che,
xin được sẻ chia mất mát.
***
Hôm qua nhà tôi về kể có một
xác thai nhi bỏ trong một túi ni-lông vất ở đống rác công cộng. Không nói được
gì, tôi sững sờ nghĩ:
- Trên đời này sao vẫn cứ tồn
tại những loại người không bằng một con vật!
Hà Nội,
2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét