Ai cũng chỉ có một cuộc đời.
Vài chục năm trong cuộc đời ấy thì
viết cũng là một cuộc chơi.
Đã bước qua cái ngưỡng của tuổi bảy
mươi, tôi mới dám viết, phải chăng là quá muộn mằn?!
Nhưng như người xưa đã dạy: “Muộn còn
hơn không!”
Viết, với tôi giờ đây là một nhu cầu
tự thân. Viết cho mình, cho bạn bè, cho người nào muốn đọc và cũng bởi vì khi
mà tuổi trời sắp hết, trí lực cạn dần, không viết thì còn biết làm gì nữa!
Có điều gì làm người đọc chưa vừa
lòng, cúi xin rộng lòng tha thứ.
Tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét