tháng 9 15, 2024

CUỘC GẶP GỠ MAY MẮN - Truyện ngắn


Hai người đàn ông một trẻ, một già nhảy phộc vào cái nhà vệ sinh không cửa sau khi ăn cháo lòng của bà già đầu chợ.

Lúc sau ông trẻ ngoảnh sang hỏi ông già ngồi cạnh:

- Này ông, có thừa cho xin vài tờ, tôi không mang  giấy....

- Có đây, tôi  đem cả tập dầy, chùi sao hết.

Sau khi hoàn thành cái việc “cực kỳ sung sướng” ấy, hai người thành quen nhau.

Ông xin giấy hỏi ông kia:

- Ông đi đâu mà mang lắm giấy thế?

- À, tôi mang đến các tạp chí...!

- Để làm gì...?

- Để xuất bản chứ còn làm gì nữa!

- Thế ra ông là...?

- Tôi viết văn!

- Thế đã vào hội chưa?

- Hội gì?

- Hội những người chuyên viết văn, gọi là hội nhà văn ấy!

- Để làm gì?

- Ô hay, viết văn mà không vào hội nhà văn thì làm ai dám xuất bản tác phẩm của ông?

- Không vào hội có sao không? Tôi ghét nhất là đàn đúm, hội hè, bè phái!

- Viết văn mà không vào hội nhà văn thì vào hội ăn cướp à?

- Thế mấy ông Ngô Tất Tố, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng có vào cái hội nhà văn ấy không?

- Các ông ấy là những người tài, là những bậc thiên tài!

- Thế còn lại mấy thằng bất tài thì vào hội à?

- Không vào hội thì ai dám in bài của ông, làm sao ra sách được? Hỏi như cứt mà cũng hỏi!

- Cứt mà dùng đúng chỗ, cũng còn có ích ra phết đấy!

- Thế sao ông viết văn, mà lại mang bản thảo đi chùi đít?

- Tôi đã mang đến nộp cho các tạp chí. Họ xem xong khen nhưng không xuất bản!  

- Sao không đem sang tạp chí khác, mà lại mang đi chùi...?

- Đi khắp nơi rồi, mỏi mệt lắm rồi. Nhưng không sao! Tôi viết nhiều lắm. Không có ai xuất bản thì bán cho mấy bà bán xôi làm giấy gói hoặc làm cái việc như vừa rồi là để chùi đít!

- Hèn nào tôi ăn xôi thỉnh thoảng lại đọc được một bài viết rất hay in trên giấy gói, trong lòng cứ băn khoăn sao có những bài hay như thế này mà lại thành giấy gói xôi?

Ngừng lại một lúc, ông xin giấy hỏi ông kia:

- Này thế nếu tôi đem xuất bản được bài viết của ông, thì ông có chi phần trăm không?

- Tất nhiên rồi.

- Bao nhiêu?

- Năm mươi, năm mươi!

- Mạnh tay thế cơ à?

- Còn hơn là đem đi chùi đít!

 - Ngày mai ông gặp tôi tại tạp chí Z..., địa chỉ...

- Tạp chí Z...? Tôi đã từng đến nộp bài ở đấy rồi!

- Yên tâm đi, tôi có tay trong! Ông đến “tay bo” thì làm sao họ nhận bài của ông được?!

- Tại tôi chi phần trăm nhiều nên mới nhiệt tình thế phải không?!

- Cũng một phần. Lúc nãy trước khi chùi tôi đã kịp đọc vài trang ông viết. Thấy cũng được nên mới giúp, chứ nếu ông “viết không ngửi được” thì cũng đành bó tay.

Thế rồi sau đó truyện của ông nhà văn được xuất bản.

Thế rồi sau đó ở cả nước ngoài cũng đăng truyện của ông.

Thế rồi sau đó ông nhà văn ấy được nhiều người biết đến.

Và tất nhiên mọi việc đều được sắp xếp, chia chác sòng phẳng!

***

Sau nhiều năm ông nhà văn già tình cờ gặp lại ông bạn trẻ.

Hai người vớ lấy nhau mừng rỡ như “những tri kỷ không bao giờ muốn gặp lại”!

Sau lúc lâu thăm hỏi “ba lăng nhăng”, ông bạn trẻ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ:

- Cuộc gặp gỡ may mắn của chúng ta tại cái nhà xí công cộng năm ấy mang lại nhiều tài lộc thật!

- Nó lại còn “nồng nặc mùi vị của cuộc sống thực tế” nữa! Ông già mỉm cười thêm vào.

 

                                                                                                                  Hà Nội, 2024.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét