tháng 9 19, 2024

TIỂU CẢNH - Trên mạng


 

HÀ NỘI _ HÀ NỘI - Bột màu - 1997 -


 

THẬT ĐÁNG KÍNH PHỤC - Truyện ngắn

           Anh chàng gầy gò ôm lấy vợ nấc lên từng câu đứt quãng:

- Làm sao đến nông nỗi này hả em?

Người phụ nữ nhỏ bé, bị thương rất nặng, hổn hển nói với chồng:

- Anh ơi, anh hãy tha lỗi cho em,....cùng đường rồi mà, em không làm thế, nó sẽ đuổi việc anh, cả nhà mình sẽ chết đói,....

- Nó dám!

- Nó dám đấy! Thằng cháu nó đang rình thế chân anh,...chỉ chờ dịp ....

- Làm sao nó có dịp!

- Hôm nọ, trong cuộc họp tổng thể ở cơ quan anh đã mắng thẳng vào mặt nó là thằng bất tài, giả dối, chuyên cướp công người khác...Nó cay anh lắm. Đưa anh ra hội đồng kỷ luật nó đã định đuổi anh khỏi cơ quan ngay hôm đó. May có mấy ông bạn đồng nghiệp của anh ra sức bênh vực, anh mới bị đình chỉ công tác ít lâu thôi,....  Nó gạ gẫm em nhiều lần, nói là nếu không chiều nó, nó sẽ tìm cách đuổi việc anh bằng được.

- Anh sẽ xin chuyến sang cơ quan khác!

- Chúng nó là một bè, một khối cùng loại rất chắc chắn, rất tàn nhẫn, làm sao chúng nó để cho anh rời khỏi cơ quan an toàn được? Đời nào chúng nó để cho anh ra đi khi anh chống đối, dám chửi thẳng vào mặt nó như thế!

Anh mà thất nghiệp, em lại ngu ngơ, con còn bé, thì gia đình mình làm thế nào để trụ được hả anh?

- Anh sẽ không làm ở cơ quan nào nữa, lui hẳn về viết sách!

- Em biết anh có thể làm được việc đó, nhưng trong khi anh chỉ biết cắm cúi viết sách, mà bị chúng bao vây, ngăn cản không cho anh xuất bản, ngăn cản không bán được sách thì làm thế nào? Vả lại chỉ trông vào tiền bán sách thì làm sao mà gia đình mình đủ sống!?  

- Anh sẽ chuyên tâm để viết, sẽ viết thật nhanh, viết thật nhiều ...

- Nhưng nếu chúng nó liên kết với nhau không cho xuất bản sách anh viết! In ra không bán được thì làm thế nào?

- Nó dám?

- Nó dám đấy! Nó còn dám làm nhiều việc bỉ ổi hơn thế nữa, anh à!

- Thế thì còn trời đất nào nữa!

***

Sau hội chẩn ông bác sĩ già lắc đầu bảo anh:

- Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng thật đáng tiếc, chị nhà không qua được...

Nắm chặt tay chồng, người vợ thều thào:

 - Em biết, em không qua được. Con vợ nó đã thuê người cố tình đâm chết em.  Em không còn ở lại bên anh để phụ anh nuôi con được nữa rồi. Sau này khi con lớn lên, anh hãy nói lại với nó là em yêu nó biết bao, và đừng bao giờ nói với nó là mẹ nó đã từng là một con điếm...

Anh chồng tội nghiệp chỉ biết gật, gật. Nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ngào đã làm anh không thốt ra nổi lời nào nữa.

Trong đám tang sơ sài của những người cùng khổ trong xóm trọ nghèo nàn ấy, ông bạn già của anh cũng xin chít khăn tang như một người thân và cũng khóc ròng ròng khi nhập quan khâm liệm.

Người ta thấy một vòng hoa to và cả một chiếc phong bì dầy từ tay kẻ giết người gửi đến.

Sau đám tang, ông bạn già cùng xóm an ủi:

- Tôi năm nay đã già rồi, mà chưa thấy một người phụ nữ yếu đuối nào lại có nhân cách đáng kính như cô vợ của cậu!

- Nhà cháu chỉ là một cô trông trẻ, còn phải dọn vệ sinh ngoài giờ để kiếm sống, chẳng may rơi vào hoàn cảnh trớ trêu bị ép làm những việc đê tiện. Người đời không chê cười đã là may lắm rồi, chứ có gì đáng ca ngợi đâu ạ!

- Cậu không được nghĩ về cô ấy như thế! Có người nào dám hy sinh danh dự cá nhân, cái tôi to đùng, kể cả cái tính mạng của mình vì người khác không hả?

- Cô ấy đã vì cái gia đình nhỏ bé của mình mà...

- Không mấy ai dám hy sinh cái tôi cả kể vì bố đẻ của mình, cậu hiểu không?

Cô ấy thật là một phụ nữ đáng kính phục! 

                                                                                                         Hà Nội, 2024.

HOA HỒNG VÀNG


 

tháng 9 15, 2024

CHÂN DUNG - Bột màu - 1959 -


 

CUỘC GẶP GỠ MAY MẮN - Truyện ngắn


Hai người đàn ông một trẻ, một già nhảy phộc vào cái nhà vệ sinh không cửa sau khi ăn cháo lòng của bà già đầu chợ.

Lúc sau ông trẻ ngoảnh sang hỏi ông già ngồi cạnh:

- Này ông, có thừa cho xin vài tờ, tôi không mang  giấy....

- Có đây, tôi  đem cả tập dầy, chùi sao hết.

Sau khi hoàn thành cái việc “cực kỳ sung sướng” ấy, hai người thành quen nhau.

Ông xin giấy hỏi ông kia:

- Ông đi đâu mà mang lắm giấy thế?

- À, tôi mang đến các tạp chí...!

- Để làm gì...?

- Để xuất bản chứ còn làm gì nữa!

- Thế ra ông là...?

- Tôi viết văn!

- Thế đã vào hội chưa?

- Hội gì?

- Hội những người chuyên viết văn, gọi là hội nhà văn ấy!

- Để làm gì?

- Ô hay, viết văn mà không vào hội nhà văn thì làm ai dám xuất bản tác phẩm của ông?

- Không vào hội có sao không? Tôi ghét nhất là đàn đúm, hội hè, bè phái!

- Viết văn mà không vào hội nhà văn thì vào hội ăn cướp à?

- Thế mấy ông Ngô Tất Tố, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng có vào cái hội nhà văn ấy không?

- Các ông ấy là những người tài, là những bậc thiên tài!

- Thế còn lại mấy thằng bất tài thì vào hội à?

- Không vào hội thì ai dám in bài của ông, làm sao ra sách được? Hỏi như cứt mà cũng hỏi!

- Cứt mà dùng đúng chỗ, cũng còn có ích ra phết đấy!

- Thế sao ông viết văn, mà lại mang bản thảo đi chùi đít?

- Tôi đã mang đến nộp cho các tạp chí. Họ xem xong khen nhưng không xuất bản!  

- Sao không đem sang tạp chí khác, mà lại mang đi chùi...?

- Đi khắp nơi rồi, mỏi mệt lắm rồi. Nhưng không sao! Tôi viết nhiều lắm. Không có ai xuất bản thì bán cho mấy bà bán xôi làm giấy gói hoặc làm cái việc như vừa rồi là để chùi đít!

- Hèn nào tôi ăn xôi thỉnh thoảng lại đọc được một bài viết rất hay in trên giấy gói, trong lòng cứ băn khoăn sao có những bài hay như thế này mà lại thành giấy gói xôi?

Ngừng lại một lúc, ông xin giấy hỏi ông kia:

- Này thế nếu tôi đem xuất bản được bài viết của ông, thì ông có chi phần trăm không?

- Tất nhiên rồi.

- Bao nhiêu?

- Năm mươi, năm mươi!

- Mạnh tay thế cơ à?

- Còn hơn là đem đi chùi đít!

 - Ngày mai ông gặp tôi tại tạp chí Z..., địa chỉ...

- Tạp chí Z...? Tôi đã từng đến nộp bài ở đấy rồi!

- Yên tâm đi, tôi có tay trong! Ông đến “tay bo” thì làm sao họ nhận bài của ông được?!

- Tại tôi chi phần trăm nhiều nên mới nhiệt tình thế phải không?!

- Cũng một phần. Lúc nãy trước khi chùi tôi đã kịp đọc vài trang ông viết. Thấy cũng được nên mới giúp, chứ nếu ông “viết không ngửi được” thì cũng đành bó tay.

Thế rồi sau đó truyện của ông nhà văn được xuất bản.

Thế rồi sau đó ở cả nước ngoài cũng đăng truyện của ông.

Thế rồi sau đó ông nhà văn ấy được nhiều người biết đến.

Và tất nhiên mọi việc đều được sắp xếp, chia chác sòng phẳng!

***

Sau nhiều năm ông nhà văn già tình cờ gặp lại ông bạn trẻ.

Hai người vớ lấy nhau mừng rỡ như “những tri kỷ không bao giờ muốn gặp lại”!

Sau lúc lâu thăm hỏi “ba lăng nhăng”, ông bạn trẻ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ:

- Cuộc gặp gỡ may mắn của chúng ta tại cái nhà xí công cộng năm ấy mang lại nhiều tài lộc thật!

- Nó lại còn “nồng nặc mùi vị của cuộc sống thực tế” nữa! Ông già mỉm cười thêm vào.

 

                                                                                                                  Hà Nội, 2024.