tháng 5 07, 2024

CÁI HŨ SÀNH - Truyện ngắn

        Ban và tôi chơi thân với nhau từ bé, già rồi vẫn vậy. Tuy tính cách hai người khác nhau nhưng khổ một nỗi là chúng tôi lại hay tâm sự cùng nhau. 

Ban thì quí trọng tiền tài, còn tôi thì hơi ngơ ngơ lại đi quí trọng tình cảm.

Khi đã già do tính cách ấy tất nhiên là Ban có rất nhiều tiền mà người ta thường gọi là giàu có, còn tôi thì tầm tầm nhưng thoải mái và được nhiều người quí hóa.

Chúng tôi cứ như thế mà tự sống cuộc sống của mình. 

Một hôm rỗi rãi chúng tôi gặp nhau trò chuyện.

Tôi hỏi bạn:

- Ông có khỏe không?

- Tôi bình thường! Nhưng không thấy an tâm lắm!

- Sao thế? Không an tâm về điều gì?

- Vì thấy vẫn không có cách nào giữ tiền cho thật chắc chắn, sợ đến một lúc mình không còn có tiền nữa thì lấy gì mà sống!

- Ông có mấy tỷ gửi ngân hàng, tiêu đến đời chắt, đời chút cũng chẳng hết tiền, làm sao mà phải lo xa thế?

- Thế ông không không thấy ngân hàng cũng có cái bị phá sản hay sao? Nhỡ như ngân hàng tôi gửi tiền nó phá sản thì làm thế nào...!

- Hay ông sang Thụy Sĩ mà ở. Thụy sĩ là một đất nước có nhiều ngân hàng lớn và uy tín nhất thế giới đấy!

- Có khi tôi phải đi thật.

***

Ở Thụy Sĩ được ít lâu ông Ban bỗng quay trở về, chúng tôi gặp nhau trò chuyện.

Tôi hỏi bạn:

- Ngân hàng Thụy Sĩ nó bị phá sản hay sao mà ông lại về?

- Nó chưa phá sản nhưng tôi thấy vẫn không thật yên tâm. Nhỡ như chiến tranh Thế giới lan sang đến đấy thì làm sao?!

- Hay ông rút hết tiền về cho vào hũ sành, rồi chôn thật sâu dưới gầm giường cho nó chắc!

- Có khi phải làm vậy mới yên tâm được! Thế còn ông, ông có định chôn tiền không để tôi mua luôn hũ một thể?

- Tôi thì làm gì có tiền mà chôn cơ chứ? Nhưng ông cứ mua dư ra hộ tôi một chiếc, tôi xin chuộc lại.

- Mua có một chiếc để làm gi?

- Để đến khi nào tôi chết con cháu nó hỏa thiêu xong, thì dùng cái hũ sành ông mua hộ đựng tro cốt.

- Thế ông định táng cái hũ tro cốt ấy ở nghĩa trang nào? Hay lại chôn dưới gầm giường như cách tôi chôn tiền, cho tiết kiệm?

- Tôi không có tiền mua đất ở nghĩa trang để táng cái hũ cốt ấy! Mà đem chôn dưới gầm giường, con cháu nó sợ không dám ngủ ở trên. Tôi sẽ dặn con cháu đem tro cốt tôi rải ra sông vừa đỡ tốn kém, vừa đỡ phiền hà, lại mát mẻ nữa.

  - Chơi với nhau từ tấm bé, nếu chỉ dùng có một cái thì tôi cho ông luôn, không phải trả tiền mua nữa. Nhưng phải nhớ dặn con cháu ông là sau khi rắc hết tro xuống sông, thì trả lại tôi cái hũ ấy, để dùng lại cho khỏi lãng phí! 


                                                                                            Hà Nôi, 2024.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét