Tôi
đi làm Tư vấn Giám sát Dự án Khôi phục và Xây dựng mới mười cầu phía Bắc trên
quốc lộ 1A giữa Hà Nội Lạng Sơn - giai đoạn II vào cuối năm 2000. Trên Lạng tôi có quen với ông Hồng, một cựu quân nhân đã xuất ngũ với hàm Đại tá nhà ở
ngay đầu cầu mới phía Bắc Mai Pha.
Ông
ta còn kém tôi năm tuổi nhưng do mái tóc bạc trắng như cước nên khi nói chuyện
ông vẫn gọi tôi là chú, xưng anh ngọt xớt. Mãi sau này lúc sắp chia tay ông mới
biết và cứ áy náy mãi về cách xưng hô này. Tôi phải nói lại là dù ông có gọi
tôi là anh thì tôi cũng có oai hơn hay giàu có hơn khi ông gọi tôi là em đâu!
Khi
rảnh rỗi ông Hồng thường kiếm các thứ lá lẩn quanh vùng về làm thuốc và theo
ông thường nói thì bệnh gì ông chữa cũng khỏi.
Nghe
nói nhiều lần, tôi cũng thành người dùng thuốc của ông. Khi trả tiền, ông
thường có câu cửa miệng:
-
Có đáng gì đâu mà trả tiền! Nếu muốn thì ông đưa bao nhiêu cũng được!
Đầu
tiên cứ ngỡ là ông là người dân tộc nên thật thà, thoải mái. Nhưng sau suy nghĩ
lại mới thấy ông thật tinh ranh. Tôi bị viêm họng, ông cho ngậm rễ cây rẻ quạt
thái mỏng tẩm muối phơi nắng. Đỡ thì có đỡ, nhưng khỏi thì không khỏi.
Có
vài nắm lá, nhưng đưa dăm trăm nghìn, ông cũng nhận tất.
Sau
để ý cách chế biến thuốc và lá lẩn của ông thì không dám dùng nữa. Thuốc cho
người ta uống, kể cả những thứ không qua đun nấu mà ông đổ phơi ngay trên sân
đất, lẫn cả phân gà, phân ngan cực kỳ bẩn thỉu.
Nhưng
câu chuyện của ông không chỉ là chuyện chữa bệnh bằng vài thứ lá ông hái quanh
quất đâu đó.
Đất
đang ở theo ông kể thì cách đây dăm năm ông mua lại của Huyện quả đồi này không
đầy trăm triệu. Sau khi có quả đồi, ông đem vợ con về dựng nhà, trồng cây cối,
nuôi lợn gà. Sau nhà ông trồng sắn và các cây ăn quả. Thế là thành cơ ngơi
khang trang, mùa nào thức ấy.
Cầu
Mai Pha đi sát sạt cạnh quả đồi nhà ông, mà theo như dự định thì cũng lẹm vào
một phần nhỏ đất ông sở hữu. Tỉnh và huyện đo đo, tính tính, nghe đâu cũng đền
bù được kha khá. Nhưng cái lợi lớn nhất là nhà ông bỗng chốc được ra mặt đường
lại ở ngay đầu cầu phía Bắc quang quẻ, rộng rãi. Tương lai sau này mà mở một
cái quán bán hàng ăn hay hàng nước thì thế nào cũng hót ra tiền, chứ chẳng bỡn.
Ông
Hồng là Đại tá xuất ngũ nên, chơi bời giao du với những người có mặt, có mũi
trong vùng. Đặc biêt ông còn kết nghĩa anh em với ông Phó chủ tịch tỉnh, nên
nhiều người quanh đấy nể sợ và kiềng ông ra cũng phải.
Bằng
lòng thì ông cười hơ hớ, mếch lòng thì ông chửi ngay tắp lự, chẳng nể sợ ai bao
giờ.
Việc
phải dọn cái chuồng lợn to tổ bố ngay trước nhà và dẹp cái sân đi để giải phóng
mặt bằng mà thi công đầu cầu theo dự kiến, ông đã biết từ khi chưa đóng cái cọc
đầu tiên ở giữa lòng sông cơ.
Thế
rồi đã lệnh từ Tỉnh xuống Huyện rồi từ Huyện xuống Xã thông báo cho dân được
lĩnh tiền đền bù đất đai, thì ông Hồng cũng là người được biết đầu tiên. Nào là
đơn giá bao nhiêu một mét vuông, ai là trong diện lĩnh đợt một, ai đợt hai,…
Tất
nhiên ông phải ở trong đợt đầu rồi, còn chệch vào đâu được nữa.
Nhưng
chẳng biết vì sao, ông cứ đi đi, về về mấy lần mà vẫn không lĩnh tiền và tất
nhiên ông cũng không chịu dọn cái chuồng lợn to đùng ra sau nữa.
Đến
khi cầu đã gác đủ rầm mà lan can và đường đầu cầu phía Bắc vẫn không triển khai
được.
Tôi
làm trong Ban dự án xây dựng cầu, lại có quen thuộc, ngày nào mà chẳng qua lại
dăm lần nhà ông, có lần còn được ông mời uống chén rượu thuốc nữa.
Hỏi
thì ông bảo:
-
Thằng em tôi (chỉ ông Phó chủ tịch Tỉnh là anh em kết nghĩa) nói cho tôi biết
đơn giá đền bù, tỉnh duyệt rồi. Tính ra tôi phải được gần sáu trăm triệu. Thế
mà lên xã lĩnh chỉ được hơn một nửa. Tôi có đưa công văn của Tỉnh cho chúng nó
xem, thì chúng nó nói là không làm theo công văn này. Tôi chửi cho một mẻ rồi
về. Đời nào tôi lại “ngu” như thế, đời nào tôi chịu để cho chúng ăn chặn cơ
chứ?
-
Sao lại thế nhỉ? Tôi hỏi cho có chuyện.
-
Sao với giăng cái gì! Thế này nhé, đơn giá tỉnh duyệt là mười đồng, xuống huyện
chỉ còn bảy, xuống đến xã lại teo đi chỉ còn có sáu. Đấy ông đã hiểu chưa!
-
Ơ, hay nhỉ! Nhưng tôi nghĩ nó cũng phải rơi vãi đi chút ít, mấy lại lĩnh một
lúc cả đống tiền cũng nên bớt lại cho Huyện, cho Xã chút ít để xây dựng cơ sở
chứ!
-
Bớt, bớt cái con khỉ! Xây, xây cái con tườu! Ai, tôi không biết chứ tôi là
không trừ đầu, xén đuôi như vậy được!
- Thế
à?
-
Tôi là quân nhân, đã đóng góp đủ rồi. Đóng góp cả xương máu và tài sản cho đất
nước bao nhiêu, đâu có tính toán. Nhưng giờ đã già rồi, phục viên rồi, còn đóng
góp cái gì nữa chứ?! Không đóng, tôi nhất định không đóng!
- Ông
chỉ là Đại tá, chứ đến Đại tướng vẫn “phép vua, thua lệ làng”.
Hay
ông lên trên tỉnh nhờ ông em nuôi là Phó chủ tịch Tỉnh lĩnh hộ?!
-
Ừ, ông nói tôi mới nhớ ra.
Thế
rồi đi lại dăm lần, bảy lượt, ông em nuôi cũng cứ lý do này, lý do nọ vẫn không
hoàn thành việc nhờ cậy của ông.
Thời
gian cứ thế trôi đi, tính ra cũng đến năm, sáu tháng chứ có ít gì đâu. Khổ nỗi vì
đây lại là dự án lớn cỡ Quốc gia, công trình nằm trên Quốc lộ 1A nên nó liên
quan đến cả hai chính phủ chứ đâu có bỡn. Thế rồi áp lực từ trên dội xuống. Nhà
nước gí xuống Bộ chủ quản, Bộ gí xuống Ban quản lý Dự án, Ban quản lý gí xuống
Tỉnh, xuống Huyện, xuống Xã. Dây chuyền ấy cứ gí lẫn nhau và tất nhiên cuối
cùng nó phải gí đến “khổ chủ” là ông Hồng.
Một
Ban Giải phóng mặt bằng mới cấp tốc được thành lập, nó to hơn, đầy đủ hơn Ban
cũ nhiều.
Rồi
vào một ngày đẹp trời, cái Ban mới to đẹp này gồm đầy đủ tất cả các bộ phận,
các ban ngành liên quan. Nào là Bộ chủ quản, Ban quản lý Dự án, Tỉnh, Huyện, Xã
có đến hàng trăm cán bộ hữu trách và cả các cán bộ không liên quan gì cả. Với
rất nhiều xe cộ, máy móc và cả một trung đội Công an được trang bị vũ khí đến
tận răng, rầm rộ kéo đến trước cái chuồng lợn to lớn và cái sân rộng mênh mông
nhà ông Hồng.
Biết
trước là có chuyện nghiêm trọng sẽ xảy ra, nên vợ chồng ông Đại tá đã chuẩn bị
chu đáo rồi.
Ông
Đại tá mặc bộ quân phục mới nhất trên hai vạt áo trước ngực đeo tất cả các loại
huân, huy chương mà nhà nước và quân đội tặng thưởng, ngoài ra ông còn đeo cả
những huy hiệu, những phù hiệu mà ông cho là đẹp, thành ra trông ông đỏ rực lên
như một bó đuốc. Mũ miện chỉnh tề, ông kê ghế ngồi ngay ở đường vào nhà. Đằng trước
ông cho gác một cây tre ngang lối đi làm thành một cái ba-ri-e(1) cản ngang
đường thật đĩnh đạc.
Bà
cũng ăn mặc chỉnh tề, quần áo mới, khăn mỏ quạ mới, đứng ngay sau ông làm thành
một thế tựa thật vững chắc.
Thật
là một hình tượng đẹp đẽ!
Khi
ông trưởng ban Giải phóng mặt bằng Tỉnh lên tiếng xin được làm việc với ông Đại
tá thì thật bất ngờ, ông Hồng đã chửi văng tê và xưng hô mày tao chi tớ với
người Đại diện Chính quyền và còn bất ngờ hơn nữa là bà Hồng đã tụt ngay quần
ra đái tồ tồ trước mặt bao nhiêu Ban, Bệ.
Một
hiệu lệnh được bà Chủ tịch Hội Phụ nữ Tỉnh ban ra, Mấy anh thanh niên trai trẻ
nhảy xổ vào quật ông bà Hồng ra trói giât cánh khuỷu, khiêng vất lên cái xe tải
đang nổ máy chờ sẵn. Mấy đồng chí Công an còn sục vào nhà và sau bếp bắt nốt mấy
đứa con ông, trói và tống tất lên xe.
Tôi
liếc nhìn về phía ông kỹ sư hiện trường người Nhật Ichiro Tanaka thì thấy ông
ta cầm cặp tài liệu che mặt rồi lỉnh ra ngoài. Mấy hôm sau chúng tôi cũng sượng
sùng tránh mặt nhau, mãi mới dám nói chuyện lại.
Hơn
hai ngày sau đường đầu cầu đã hình thành, mà cũng chỉ mất cái chuồng lợn và gần
hết cái sân, chứ có nhiều nhặn gì đâu.
Lúc
vợ chồng, con cái ông Hồng về đến nhà thì sự việc đã đâu vào đấy rồi mà đất cát
cũng gần như còn nguyên vẹn.
Mấy
ngày sau khi đã bình tĩnh lại, ngồi uống nước với nhau, ông có nói với tôi:
-
Anh ạ, em dại không nghe anh khuyên nên mới ra cơ sự như vậy.
-
Mình có tuổi rồi, cũng đừng cố chấp quá làm gi. Vả lại cá nhân mình thì chống
làm sao được với cơ chế nhà nước.
- Anh
có biết không, cái thằng chó chết ấy, khi có ăn thì gọi là nó đến ngay, nhưng khi
có việc thì không tìm thấy mặt nó đâu nữa.
-
Ông lại nhắc đến ông em nuôi Phó chủ tịch Tỉnh phải không?
-
Đúng là “khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy đâu”!
-
Chính xác. Mà lúc ấy ông ta có mặt cũng chẳng cứu được ông đâu, có khi còn dở
hơn nữa cơ.
-
Sao vậy?
-
Bởỉ số tiền chúng “thăn” được của ông cũng có cả phần ông ta đấy!
-
Thật vậy sao?
-
Mà này vài hôm nữa yên yên rồi, ông lên xã ngọt nhạt mà lĩnh tiền đền bù, kẻo
“để lâu, cứt trâu hóa bùn”.
-
Nó dám không trả!
-
Dám chứ! Trói ông nó còn dám thì “chuội” tiền của ông chả là cái “đinh gì”!
-
Phải có lý do chứ. Không, tôi kiện đến tận Trung Ương!
-
Ông đã nghe câu: “Con kiến mà kiện củ khoai” chưa?
-
Ông thử giải thích rõ hơn xem?
- Nếu
bọn nó lập ra một bảng kê khai các khoản chi tiêu, tốn phí cho vụ cưỡng chế vừa
rồi, ông có bán cả nhà đi vẫn không đủ tiền để nộp đâu!
Hà
Nôi, 2015.
(1) Ba-ri-e: Rào cản ngang đường
(Barrier: tiếng Anh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét