Bọn em sống
với nhau chẳng theo một quy luật hay một quy tắc nào cả.
Đó chỉ là
sự cộng sinh của thiên nhiên hoang dã.
Con đực
cần con cái, tự ghép vào nhau, tự quấn lấy nhau để tồn tại, không lãng mạn,
không khoa trương, không hôn hít, không cả một lời âu yếm. Cứ nhìn thấy nhau là
thèm khát, nhìn thấy nhau là muốn hiến dâng, muốn chiếm hữu.
Thế thôi!
Lão ta
không cao to, nhưng được cái đằm người, khỏe như trâu, chẳng bệnh tật gì và đặc
biệt là chẳng biết sợ một cái gì, thẳng thắn đến thô bạo.
Có lần
ngồi rỗi, đùa, em hỏi vì sao lão ta lại không biết sợ thì lão ấy trả lời rấm rẳn:
- Tao
không có tim, nên không biết sợ!
- Nói như
cứt ấy, không tim thì sống thế đếch nào được!?
- Thiên hạ
thiếu gì những đứa không tim mà vẫn sống nhăn ra đấy thôi! Mà lại còn sống đàng hoàng, sung sướng hơn bao nhiêu người có tim ấy chứ!
- Thế
không có tim, lấy cái gì để bơm máu?
- Chỉ để
bơm máu thì dùng cái gì mà chả bơm được, đồ ngu?
- Dùng lỗ
đít à? Em chọc tức lão ta.
- Sao ngu
thế! Dùng cái lỗ mà bơm thì bao giờ mới bơm được?
- Thế thì
dùng cái gì?
- Dùng bìu-khiu
ấy!
- Cái bìu của
đàn ông ấy à? Thế đàn bà muốn bơm thì lấy đâu ra bìu-khiu mà bơm?
- Mượn của
đàn ông!
- Nói như
cứt!
Chuyện đến
đấy thì không nhịn được nữa, lợi dụng lúc em đang lăn ra cười ngặt nghẽo, lão
vật em ra rồi, lôi vào nhà “bơm lấy bơm để”!
Xong cuộc
lão xách hòm đồ nghề sửa chữa cơ khí đi làm như không có chuyện gì xảy ra.
***
Chẳng có gì
cao sang, nhưng sống với lão ấy em thấy không lo lắng. Mà lại thoải mái, và thế
rồi lâu dần em cũng nhiễm tính hắn, không biết sợ là gì!
Một lần
đang đêm, bọn em đang ngủ thì nghe thấy tiếng động nho nhỏ phía đằng sau. Hắn
mò dậy, mò cái rựa dưới gầm giường, lần ra sau bếp.
Hai bóng
đen đang mò mẫm, thì thào:
- Chỉ cần
giấu thật kỹ tập tài liệu này, không tìm ra chứng cứ, thì bọn chúng đếch làm gì
nổi ông chủ mình đâu!!!
- Nhưng
nếu bị tóm thì sao?
- Thì
“tỏi” chứ sao?
- Có bõ
không?
- Bõ với
bèn cái gì, giờ hai đứa mình sống có hơn đếch gì chết!
- Nhưng
đây là cái gì hả?
- Tài
liệu!
- Tài liệu
gì?
- Đếch
biết! Chỉ nhớ ông chủ dặn là phải cẩn thận. Làm xong là được thưởng lớn!
- Nhỡ như
đây là tài liệu bán nước hay là đồ quốc cấm thì sao?
- Biết bao
nhiêu thằng bán nước đấy thôi, đã thằng nào chết đâu, sợ đếch gì!
Nghe đến
đấy thì thằng chồng em nhảy ra phang cho mỗi thằng một gậy. Rồi trói giật cánh
khuỷu chúng vào với nhau. Soi đèn thì mới nhận ra hai thằng ôn con này cùng
xóm, chuyên sống lêu lổng, không chịu học hành, lao động gì, chỉ chuyên trộm gà,
bắt chó của người trong làng. Bị bắt, bị đánh, rồi lại tha, chứ ai nỡ giết chúng
nó.
Cái cặp
chúng đem đi giấu được lôi ra xem, bọn em cũng đếch biết gì, gói lại thật kỹ rồi vùi vào trong
bồ thóc!
Ít lâu
sau, có người nhắn nhe muốn gặp bọn em để trao đổi.
Lão chồng
em không cho gặp, thế là chúng cho người rình hạ sát. Nhưng lão ấy là loại cóc
tía, có biết sợ là gì.
Sô sát hai
bên cùng bị hại, thằng rình rập bị một gậy vào đầu, phải có người khênh về, còn
lão chồng em cũng bị một dao vào vai suýt mất mạng.
Ít lâu sau
có người vứt vào nhà một bọc tiền to tướng bắn tin là để đổi lấy cái cặp tài
liệu mà chồng em đang giữ. Đến lần thứ hai thì lão chồng em quyết định mang nó
vứt ở ngã tư phố huyện, coi như gói đồ bị đánh rơi, ai nhặt thì nhặt, kệ cha chúng
mày!
Em thấy
hơi tiêng tiếc, hỏi thì lão ấy trả lời nhát gừng:
- Cứ để
lại trong nhà mà vòi tiền bọn nó mãi được à? Đừng thấy bở mà đào mãi! Bọn ấy
đều là bọn bất lương, bọn lưu manh có hạng. Chúng chưa ra tay thôi, chứ “ra tay
thì gạo xay ra cám”. Tao với mày chỉ một dao là đi tong cả hai cái mạng chó
ngay lập tức!
Cái bọc đồ
cố tình đánh rơi ấy chì vài ngày sau thì biến mất, chẳng rõ là ai đã nhặt được và đang nằm ở chỗ nào?
Cũng không
biết cái cặp tài liệu “quan trọng” ấy đã rơi vào tay người lương thiện hay bọn
bất lương?
Người nào
cũng đều có cách sử lý theo ý đồ của họ, cách sắp xếp của họ!
Kẻ thì cho
là tiêu hủy, phi tang đi là tốt nhất, kẻ thì cho là phanh phui ra để trả đũa đối
phương mới là hay!
Thằng ăn
cắp thì muốn ỉm đi, không muốn ai biết những lần mình lấy trộm đồ.
Thằng đi
bắt trộm thì ngược lại, chỉ muốn thiên hạ cùng tung hê những tang chứng, tang
vật ăn cắp để ghi nhớ và tán thưởng công trạng của mình.
Tóm lại là
các nhóm lợi ích đấu đá nhau để tranh giành quyền lợi và ảnh hưởng tiếng tăm.
Có một một xã hội thối rữa như thế, nó sinh ra trong dối trá và lừa lọc!
Nghĩ đi,
nghĩ lại lão chồng em là khôn nhất. Lão bảo sống lương thiện, mình làm mình ăn
là chắc nhất.
Vất vả,
làm vãi cứt ra, mà vẫn không được ăn sướng mồm, nhưng yên bụng!
Hà Nội, 2022.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét